23-05-2017 - 23:25

Tập thơ: "Mùa yêu" của tác giả Bích Nhã Kỳ

Thơ Bích Nhã Kỳ không cố gắng tỏ ra tài hoa, hay học tìm chữ nghĩa trong sự phức tạp của nó. Người làm thơ trong cô chỉ đơn giản là sự lắng nghe thật sâu sắc trái tim mình, lưu nhận những rung cảm tinh tế đàn bà của mình và thả nó trên giấy. Cô chọn tên cho tập thơ là “Mùa yêu” cũng bởi những run rẩy ấy. Những run rẩy của con tim đã từng ca hát vì yêu, đau vì yêu, thương tổn vì yêu. Nhưng mãi mãi, yêu là bến bờ hướng nó tới, nó tìm kiếm như tìm kiếm ý nghĩa của tồn tại. Xin hân hạnh giới thiệu tập thơ mới xuất bản “Mùa yêu” của tác giả trẻ Bích Nhã Kỳ, NXB Hội nhà văn, 2017.

Bìa tập thơ "Mùa yêu"
 
   BÍCH NHÃ KỲ

- Tên khai sinh: Lê Thị Ngọc Bích
- Năm sinh: 1983
- Quê quán: Phú Lộc, Can Lộc, Hà Tĩnh
- Đã từng học tại trường THPT Đồng Lộc, tốt nghiệp trường ĐH Kinh tế Đà Nẵng

Xin tr
ân trọng giới thiệu chùm thơ của tác giả được rút từ tập thơ "Mùa yêu".


KHI CHÚNG TA XA NHAU

 
khi chúng ta xa nhau
mọi thứ dường như vẫn thế!
 
chỉ là
em không dám lặp lại thói quen xưa
nghe bản nhạc cùng anh, lang thang con
                                                                   đường cũ
bàn tay em không người nắm
chỗ ta ngồi mênh mang
xung quanh em
cách xa, vụng về, trống vắng
gió hỏi em về hơi thở nồng nàn gấp gáp
ngày
đã qua
gió hỏi và em im lặng
 
khi ta đã xa nhau
hoàng hôn đến nhanh hơn
bóng tối buông lâu hơn
bước em về rệu rã
 
khi chúng ta xa nhau
mọi thứ vẫn bình thường như cỏ
chỉ có bão trong lòng riêng em biết mà thôi...
 
Hoàng hôn - Ảnh: Châu Linh


THÁNG 3 KÌA
 

tháng 3 kìa mình yêu nhau đi anh
gom hết yêu thương ngày mai có thể
trăng cũng ước mình không đơn lẻ
hoa gạo thơm vương mãi lối em về
 
tháng 3 kìa mình yêu nhau đi anh
nắm chặt tay nghe trái tim thổn thức
hoa xoan rụng giục lòng ta háo hức
khoảng sân già còn chỗ trống chông chênh
 
tháng 3 kìa mình yêu nhau đi anh
ta chung bước dưới vườn hoa bưởi trắng
anh hái vội cài tóc em thinh lặng
tháng 3 về em gõ cửa mùa sang.


Tháng 3 - Ảnh: Anh Đức
 
SAY

 
giật mình ta gọi tháng năm
chở hè đi mất còn thân hao gầy
chở con tim đã cạn – say
còn đôi mắt biếc thơ ngây ánh nhìn.
 

CHỈ LÀ EM
 

em
chỉ là em yêu ghét tận cùng
biết nắm chặt tay anh khi mùa giông bão tới
biết se sắt lòng khi trái tim lạc lối
 
và biết cỏ hoang
cũng chỉ mọc ven đường..
 
 
ĐA MANG
 

em đếm tuổi mình trên mọi nẻo đường xa
chẳng thấy già hơn, chỉ là cứng cỏi
chẳng khôn ngoan hơn, chỉ là bối rối
 
người mang tặng đôi mắt sâu
đôi mắt của bao điều muốn nói
 
em đếm tuổi mình
bằng lý lẽ mai sau..

 
ANH

 
thành phố sáng nay đầy gió
em dặn lòng khép cửa chỉ làm thơ
có bước chân ai về ngang cửa
ngỡ là anh mà không phải là anh
 
em gọi anh khan cả giọng tình
gió vô tâm chẳng buồn vá víu
chỉ là em
mình em đơn lẻ
 
em tìm ngày đã xa cuối con đường nhỏ
nhặt hoa rơi rơi
màu hoa đỏ vô thường
 
em tìm cuộc tình đã xa
tìm dấu vết bàn chân đã mất
và nhặt về một nỗi nhớ ngày không anh.
 


EM MONG MANH
 

em mong manh...
tựa lưng vào vách
mục ruỗng vành tro
 
em mong manh...
tựa lưng vào núi
cạn điều hư vô
chấp chới ánh nhìn
hoang mang tiềm thức
 
em mong manh...
tựa vào anh
không gian lắng đọng
ưu phiền thứ tha
bỏ hoang ngày cũ
bình yên tìm về
 
em tan vào đêm
tan vào anh
tìm vòng ngực ấm
quờ quạng vành môi
ủ mê cơn khát...
. . . . .
Loading the player...