Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chân dung tác giả Đinh Sỹ Minh, sinh năm 1955, huyện Đức Thọ, Hà Tĩnh, Ông nguyên là hội viên Hội Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội, vừa chuyển sinh hoạt về Hội Liên hiệp VHNT Hà Tĩnh - Chuyên ngành: Thơ.
Tác giả Đinh Sỹ Minh
Họ tên: Đinh Sỹ Minh
Bút danh: Đinh Sỹ Minh
Ngày sinh: 05.01.1955
Quê quán: Xã Thanh Bình Thịnh, huyện Đức Thọ, Hà Tĩnh
Nơi công tác: Cán bộ hưu trí
Hội viên Hội Liên hiệp VHNT Hà Tĩnh, Chuyên ngành: Thơ
Địa chỉ liên lạc: Đội 7, Đại Liên, xã Thanh Bình Thịnh, huyện Đức Thọ Hà Tĩnh
Điệnthoại: 0982940768 Email: dinhsyminh0501@gmail.com
Tác phẩm đã công bố:
Thơ: “Thăm Thẳm Bóng Làng”, nhà XB Hội NV năm 2015; “Nhốt Đam Mê” nhà XB hội NV năm 2016; “Phồn Sinh” nhà XB hội NV năm 2018.
Văn: “Trăng Vỡ” tập truyện ký, nhà XB hội NV năm 2021; “Trăng Lu” tập truyện ký, nhà XB hội NV năm 2024.
Tác phẩm tự chọn:
ĐẦU MÙA
Rêu lịm tường phố cổ
Cháy đỏ tán bàng xưa
Một vòm yêu tỏa bóng xuống vỉa hè
Se lạnh đầu mùa
Xốn xang đến lạ
Hay tại lần đầu gặp em mùa heo may lá đổ
Hằn trong tôi cả góc phố xanh rêu
Anh nhắm mắt nghe trong gió loang chiều
Như thấy em về trong nắng lạ
Giữa thực giữa mơ dòng sông ký ức
Em vớt anh bằng ánh mắt ngày xa
Con đường này phố cổ vẫn rêu
Chỉ thời gian không thể quay ngược phố
Tán bàng đỏ như một lời nhắc nhở
Bước chân ta đã ở phía xưa mùa.
Hà Nội, 11.10.2015.
NGÀY GIỖ MẸ
Tưởng niệm 4 năm, ngày mẹ đi xa
Ngày hoa Mẫu đơn rực sáng
Đu đủ níu nhau vàng, biển ngoài kia chưa nín
Hoa khế trắng cong cành chiu chít lời quê
Nắng nõn, trời xanh xứ sở
Gió theo non, gió lõm vòm yêu.
Nhớ mẹ Trường Sơn ngóng xanh
Cỏ khát mưa, mùa thu biền biệt
Lau bạc trắng đất nghèo sỏi cát
Sông Ngàn Sâu mơ xanh bờ xưa
Chảy thao thiết cội nguồn miền Trung thương nhớ.
Ngày mẹ mất cha tìm đường ngược biển
Như vẫn thấy cha gỡ cạn lưới buồn
Thuyền rỗng bụng thèm cơn cá quẫy
Gió cứ thổi những nỗi người được mất
Thổi đường xưa đâu bóng mẹ về
Đâu ngõ làng dan díu chợ quê
Những cánh đồng nắng khô nghẹn hạt
Mơ phù sa mát ngọt mưa nguồn
Sông La trắng lạc dòng mùa cá đau trắng biển
Bỏ đại dương buồn chảy ngược hư vô
Con đau đáu đợi mẹ về trong ký ức
Vành nón mong manh đội cả mùa hè…
Ngày giỗ mẹ thắp nén hương tưởng niệm
Thắp cho cả nỗi người đang ngóng biển xanh
Và cha nữa về kia, dựng khao khát cánh buồm!
*Đức Thanh, 18.06 âm lịch (21.07.2016).
TIỄN THÁNG BA
Có thể bây giờ em cũng đã quên
Sắc màu đêm, buổi ban mai tinh khiết ngày nào
Hương tháng ba ấm nồng
Đôi vai gầy, mắt biếc
Sương còn loang sao lo vội mưa rào?
Tất cả qua nhanh như giấc mơ
Mùa lá rụng, khẳng khiu lời thề cũ
Hoa xuân nở cuối mùa
Nở cho cả những mong manh vụn vỡ
Anh mơ màng đánh thức tháng ba.
Mặt hồ xanh tĩnh lặng đến bất ngờ
Đánh đắm cả chiều xanh, một vì sao vừa rụng
Chiếc ly dốc đáy tình đã cạn
Cởi áo tinh khôi
Ngửa mặt tháng ba cười.
Em khăn gói ngược về miền ấy
Hoa Ban thức trắng đêm
Rừng mở sáng
Xua mây xám nhạt nhòa mùa gió ngược
Không xua được những ngày quá vãng
Nhốt đam mê tận đáy
Tiễn em!
THIÊN CẦM
Một chấm xanh
Một chấm biển tung lên
Tôi và gió và cát ngày trở lại
Quyện vào nhau làm một Thiên Cầm
Làm một ngọn xanh từng qua mắt bão
Làm một cơn mưa bù nắng dãi biển xưa
Cát chín rụng, vàng trong nỗi nhớ
Bờ còng lưng cõng sóng lên sóng vỡ
Đổ đa đoan mỗi bước tôi về.
Thiên Cầm Thiên Cầm
Ngóng xanh về núi
Hay ngóng tôi, hay ngóng bước em kia
Mưa dụ nhớ thòm thèm bao mắt lạ
Xoa mắt cá trừng trừng ngày sóng dữ
Mây lên ngàn làm mát áo tơi
Mây dắt tôi dọc con đường em gánh biển
Đổ lên từng mắt lưới mặn khơi
Đổ hy vọng vào từng vuông đất mẹ…
Biển sõng soải
Ngực trần lim dim cát
Tôi một gã quê ngập vào tình đất
Nghêu ngao em điệu ví quê mình
Tưới vào biển để làm tươi gió!
29. 8. 2015
ĐỒNG LÀNG
Vẫn đất quê đây một miền xưa cũ
Ta lớn trong nỗi xác xơ đồng
Những mùa vụ nắng mưa thắt ruột
Lúa nghẹn đòng cơn trở dạ giêng hai.
Những nếp phù sa mỏi mòn cặn sỏi
Đất quay vòng vượt cạn mùa đông
Mẹ quay quắt bên luống cày khó nhọc
Áo nâu sòng khô ướt luân canh!
Tuổi trẻ con phiêu bạt, bước phiêu hồ
Theo đám mây xa, những miền sông lạ
Ảo ảnh những chân trời, biển sóng
Ngọn gió nào bay những cơn mơ?
Nhiều lúc quên cánh đồng còng lưng lũ tháng tư
Vá víu gánh gồng qua mưa tháng tám
Mẹ rút ruột nuôi con từng ngày khôn lớn
Đau đáu lời ru qua giấc quê nghèo!
Đi hơn nửa đời người qua được mấy khúc quanh
Về quê mới biết mình mãi là con trẻ
Mới biết mình chỉ là cơn gió rỗng
Chẳng làm đầy CÁNH ĐỒNG MẸ bao la!