30-12-2019 - 06:11

Tản văn NGÀY XUÂN THEO MẸ LÊN CHÙA của tác giả NGUYỄN THANH VŨ

NGÀY XUÂN THEO MẸ LÊN CHÙA

 

 

 

        Thời còn cạo đầu ba vá, cứ đến ngày mồng một Tết Nguyên đán, tôi thường lon ton theo mẹ lên chùa thắp nhang. Ngôi chùa nhỏ nằm cheo leo bên sườn núi, cổ kính rêu phong với thời gian là chốn an nhiên để người làng tìm đến rũ đi mọi buồn phiền, âu lo trong cuộc sống. Tuy diện tích nhỏ, tọa lạc nơi heo hút nhưng chùa không kém phần hấp dẫn. Bởi quang cảnh nơi đây thật tuyệt vời, hài hòa phong thủy. Đường lên chùa chi chít hoa dại và những tán cây xanh cổ thụ. Đã bao lần đôi chân trần bé bỏng của tôi giẫm phải gai mắc cỡ, lưu luyến với cảnh sắc rực rỡ của những loài hoa vô danh. Bướm và ong vờn chập chờn đã khiến tôi bị lôi cuốn vào khu vườn cổ tích huyền bí. Khó khăn lắm mẹ mới kéo tôi về thế giới thực tại. Đó cũng là lý do chốn thanh tịnh này được nhiều người trong vùng tìm đếm chiêm bái, thưởng hoa và cả cầu bình an vào dịp Tết cổ truyền.

        Vào chùa, trong khi mẹ lo chuyện thắp nhang, cúng dường, phụ các sư cô làm cơm chay dâng Phật thì tôi lại mải mê chơi. Khuôn viên chùa được các sư cô tận dụng vào việc trồng hoa. Xung quanh chùa được rào bằng những hàng hoa dâm bụt đủ màu. Trước sân chính của chùa có cây bồ đề to cao sừng sững. Dưới gốc cây, nhà chùa đặt tượng Phật Quan Thế Âm Bồ Tát cao chừng 2m. Dưới chân Phật là vô số loài hoa nhỏ như: mười giờ, bách nhật, sao nhái, cẩm tú, bóng nước, thủy tiên… Bên hông chùa có một hồ nhỏ trồng rất nhiều hoa súng và hoa sen đủ màu. Lần nào lên chùa tôi cũng ra đây ngắm mươi phút để xem các chú chẫu chàng, ễnh ương vui đùa, nhảy từ lá súng này sang lá súng khác. Hoa sen thì thanh thoát, mùi hương lại dịu dàng nên tôi tận dụng những giây phút hiếm hoi này để hít thật sâu luồng không khí trong lành. Ngoài ra, sau chùa, các sư cô còn trồng rất nhiều cây ăn quả nên lúc nào mâm trái cây cúng Phật cũng tươi xanh, đầy đủ phong vị…

Ảnh: Internet

        Tôi cứ như cô bé Alice lạc vào xứ sở thần tiên, say mê trước những cảnh đẹp thanh thoát nên quên việc chào các sư cô, quên luôn cả việc thắp nhang, bái Phật. Tôi mải mê chạy theo những đàn bướm xinh, ngẩn ngơ nghe sẻ con tíu tít, đắm đuối nhìn những cây thuốc lạ đến nỗi mẹ chuẩn bị ra về lúc nào không hay. Cho tới khi mẹ réo gọi khản giọng tôi mới tỉnh mộng. Mẹ bảo tôi đi chào các sư cô rồi về. Lần nào cúi đầu chào xong, tôi cũng được các sư cho nhiều trái cây ngon mang về nhà dùng. Dù vậy, chưa tới nhà trái cây đã hết sạch.

        Giờ thì mẹ tôi đã già yếu rồi. Mẹ nhớ trước quên sau, đi lại phải chống gậy vì chứng tai biến. Con cháu có lúc nhớ lúc quên, thế nhưng việc đi chùa mẹ luôn nhớ rõ. Hằng năm, cứ vào mồng một Tết là mẹ lại bảo tôi dẫn mẹ lên chùa thắp nhang. Con đường lên chùa giờ đã được bê tông hóa bằng phẳng nhưng vẫn còn độ dốc, vì vậy tôi phải cõng mẹ cho yên tâm. Các sư cô ngày xưa đã về cõi vĩnh hằng, những người trẻ bây giờ ít ai biết mẹ. Cũng phải thôi, giờ mẹ lên chùa chỉ thắp nhang rồi về, không nán lại lâu để phụ nấu cơm chay, cúng dường như xưa.

        Hai mẹ con quỳ dưới tượng Quán Thế Âm Bồ Tát mà khấn nguyện. Trong khi tôi cầu nguyện cho “cha mẹ sống đời” thì mẹ ngồi bệt xuống đất, mãi suy nghĩ chuyện nắng mưa đến nỗi nén nhang cháy dở. Mẹ cười, rồi lại khóc dưới chân Bồ Tát. Tôi chẳng biết mẹ nghĩ ngợi chuyện gì mà mông lung thế. Bất giác mẹ bảo tôi: “Hồi xưa ở chỗ này, con suýt làm vỡ tượng Phật của chùa nè!”. Tôi giật mình vì trí nhớ siêu việt của mẹ. Câu nói của mẹ đã kéo tôi về miền tuổi thơ xa ngái. Suốt quãng đường về, tôi cứ ngỡ mình là cậu bé của thuở còn ngây thơ.

                                                                                                                                                                                                                      NGUYỄN THANH VŨ

 

 

. . . . .
Loading the player...