Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ các tác giả đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 12/2022.
ĐỖ THÀNH ĐỒNG
Mẹ ơi
Cả đời vay nắng nợ mưa
thân tròn bóng nón ngả trưa nâu sồng
bây giờ một chấm mộ cong
cỏ may nghi ngút hương đồng mẹ ơi!
trăm năm giọt lệ khô rồi
chỉ mong giữ được nụ cười cho con
tóc còn dính bết trăng non
để lo mỗi một đêm tròn cho cha
con giờ như trẻ lên ba
tập câu hiếu đạo mẹ tha thiết gì
khói trầm quyện gió từ bi
nghe như có tiếng thầm thì yêu thương
con xin về lại gốc vườn
tìm nơi sâu kín đã chôn nhau mình.
Cỏ đêm
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa
không phải sắc màu uất kim hương
chỉ nghe tiếng cỏ đêm
sực nức mùi hoang dại
thời gian như chiếc thòng lọng
siết vào đam mê cuộc người
bầm máu những ngón tay sân hận
loài cỏ nẩy mầm đêm
hãy cho nhau tình yêu
thứ mà loài người còn khan hiếm
sự man trá không thể ngậm sương
dẫu dưới tấm thảm đêm là giun dế
hãy nói đi nói gì với cỏ
hỡi những ánh thiều quang
lương tâm đang bò trên mặt đất
loài cỏ nào lên ngôi
tôi khép lại bài thơ về cỏ
tự mình vun xới nỗi đau.
NGUYỄN MINH KHIÊM
Cưỡi trâu về lại tuổi thơ
Cưỡi trâu về lại tuổi thơ
Quần đùi rách đũng đến giờ vẫn nguyên
Gió lùa qua tuổi thiếu niên
Vô tư giọt nắng thôi miên tiếng cười
Một đời bao thứ đánh rơi
Dây thừng buộc được mình tôi trở về!
Cào cào đá rách cơn mê
Mắt cong lá cỏ chiều quê gió lồng
Mấy vành nón xoạc bỏ đồng
Quay như chong chóng mùa đông mùa hè
Chiếc diều đứt mắc bờ tre
Giấc mơ trĩu nặng mấy bè gỗ lim
Chái nhà lách chách tiếng chim
Hồn ra ngõ đứng qua đêm thấu ngày
Ngắm làng qua chỉ vân tay
Nốt bung đồng cạn, nốt lầy đồng sâu
Bầu trời mở trên lưng trâu
Tuổi thơ xanh biếc một màu lá sen
Đi qua thế giới đồng tiền
Đôi khi tưởng chẳng bình yên trở về
Vẫn răng rứa, vẫn mô tê
Bao nhiêu lá rụng chẳng hề cành thưa
Tồng ngồng giọt nắng tắm mưa
Nồng nàn hơn cả ngày chưa xa làng.
PHAN ĐỨC LIÊM
Vĩnh biệt nhạc sỹ “Điệu ví dặm là em”
Từ nay anh chẳng còn nghe,
Câu ca xứ nghệ vọng về con tim,
Một đời mải miết đi tìm,
Để “Điệu ví dặm là em”, cho đời.
“Hương quê” lan tỏa nơi nơi,
“Thiên Cầm non nước” không nguôi bao giờ.
“chốn quê” vẫn mãi đợi chờ,
Bước chân nghệ sỹ lãng du giữa đời.
“Người trong kỳ vọng” xa rồi,
“Đôi bờ ví dặm” ai người hát ru.
“Lẽ nào em quên” ngày xưa,
Hồn quê sóng lại, đò đưa câu hò.
Câu dân ca tự bao giờ,
Theo anh mãi mãi, cho vừa lòng ai.
Cứ kiếm tìm, cứ mê say,
Ân tình xứ Nghệ đong đầy trái tim.
Nỏ cho, nỏ lấy làm riêng.
Mềm lòng câu hát, nỗi niềm tình quê.
Bảy mươi mốt tuổi, biệt ly,
Anh theo khúc nhạc bay về thiên thu.
Tâm hương một nén, thẫn thờ,
Gửi theo điệu ví, tiễn đưa anh về.
Mãi còn đồng vọng hồn quê,
Mãi còn câu hát, chưa hề chia xa./.
12-11-2022
TRẦN ĐỨC CƯỜNG
Tìm em trong Huế
Đã khép lại bên đời, đôi cánh nhỏ
Bầu trời nghiêng trong đôi mắt vô hồn
Từ độ trái tim nồng rạn vỡ
Huế đẫm chiều bằng những ánh hoàng hôn
Đã khép lại bên đời đôi môi thắm
Hoạ mi em thôi hát những lời tình
Núi Ngự Bình nhen lên vành mây trắng
Hương Giang buồn thiếu dáng một người xinh
Đã dừng lại những lộ trình háo hức
Như chim kia hẫng hụt nhịp chân chuyền
Tràng Tiền vắng em về đếm nhịp
Đại Nội còn vương vấn nón ai nghiêng
Huế rất mới trong ngày anh đến
Chỉ nghĩa trang rêu phủ chỗ em nằm
Anh xưa cũ lần tìm trong kỷ niệm
Tiếng em còn thánh thót
suốt trăm năm...
Ảnh: Bùi Quang Thanh
ĐÀO AN DUYÊN
Đôi lời cho tháng chạp
Ta buồn nốt nỗi buồn cho tháng chạp
Cỏ vô ưu rồi xanh mướt giêng hai
Em đốt lá khu vườn xưa vào tết
Mùi khói lên thoang thoảng phía quê nhà
Ta đi mãi không hết ngày giá buốt
Gió bấc vô tâm tháng chạp dùng dằng
Vài bước nữa đi nốt về bên ấy
Cho tròn đầy mười hai tháng đoàn viên
Mãi bận lòng những nỗi chung riêng
Nỗi xa quê. Nỗi áo cơm thường nhật
Có những nỗi khỏa vào lòng ân hận
Tháng chạp vẫn ơ hờ như chạm mặt người dưng
Phía quê nhà chắc mẹ vẫn chờ mong
Đứa con xa về canh nồi bánh Tết
Ngày cuối năm lòng như lửa đốt
Cầu mong gió đừng xoáy vào mình
cái lạnh buốt đồng hoang
Tháng chạp ôm ta và nỗi buồn cho nốt mùa đông
Chuyến tàu cuối năm sẽ đưa xuân về gõ cửa
Phía quê nhà cánh cổng còn bỏ ngỏ
Trong lời khấn giao thừa
Mắt mẹ vẫn ngóng đứa con xa…
Giếng lòng người
Từ độ người khuất vắng
Cỏ dại đã xanh tươi
Lối lòng ta rêu phủ
Đau loang một góc trời
Giếng lòng người thăm thẳm
Ta yêu hết sợi dây
Cạn một đời không tiếc
Tiếc chi sợi tình gầy
Lối xưa người có lại
Đau một cánh hoa rơi
Yêu như lần sau cuối
Rồi ngày mai qua đời
Ta không còn chờ đợi
Lửa rơm tắt đã lâu
Giếng lòng ta khô cạn
Thôi tiếc sợi dây gầu…
LÊ THÙY VÂN
Em tan trong vô cùng anh
đêm mềm và nghiêng
em nghe từng giọt mặn
nỗi nhớ
giấc mơ
thanh xuân
nước mắt
đêm sâu như tiếng thở dài
như một cuộc làm tình vụng dại
mà vết loang đi hết thanh xuân dài
em mắc cạn vào anh
vô cùng
nỗi nhớ
tiếng loang vỡ
rơi bên thềm năm cũ
ảo ảnh như một phép nhiệm màu
em tan trong
vô cùng anh…
HỒNG THỦY TIÊN
Viết ở quán cafe xyz...
Thiếu một hồng nhung cho đêm Romance
Ba ánh nến ba góc vuông
Bừng khung trời lãng quên, rèm buông
Người thẫn thờ tựa cửa, con ngựa trắng chưa về
Đường chinh phu nhoài mệt
Nghìn dặm sương, dặm sương
Thiếu lá vàng cho mùa thu bất tử
Vết ngựa gầy đập trên những lối mòn
Giấu đôi môi cho cuối mùa trái chín
Lịm ngọt thơm, lịm ngọt thơm
Thiếu lâu đài cho tinh mơ nắng ủ
Mây chơi vơi phong kín hình hài
Lời ru ấm mềm tan lòng đất
Chảy thầm thì, thầm thì sử thi
Thiếu mãi mãi cho một lần nhìn lại
Cỏ ken dày mất hút dấu chân hoa...
Giấc mùa
Em nép vai mùa thu dạo phố
Vòm đêm trơ khấc phím đàn
Cúc bừng nở sang ngày nồng nã
Đỏ mắt chờ
Ai thương gió mồ côi ?
Đừng là người tình thi sĩ của tôi
Phố hải hồ dọc ngang đời phố
Câu thơ nghiêng về em lá đổ
Sông đáo hạn mùa
lăn lóc cạn dòng trôi
Anh vớt hoàng hôn chìm nổi cuối trời
Hôn lên mùa thu
nỗi buồn trinh nữ
Mây lãng tử
Mây phiêu bồng ngực núi
Em ngồi đong nắng hạn chan mưa
Sấu chín vào đêm ngơ ngác thềm xưa
Em hồi sinh cung đường trơn lẩn khuất
Vạt mưa như cơn mơ lạc loài
Chết đuối
Đàn chim thiên di rỗng mỏ nấc lên mùa.
TRẦN VŨ LONG
Mơ hoang
Đêm qua anh đã bay trên cánh đồng
chỉ gió đưa anh đi
mẹ đã bỏ anh trong hoang hoải mùi lúa
cha cũng bỏ anh sau những vết găm phận người
ánh mắt em nhìn anh không nói
như giọt máu loang đỏ giấc mơ
Đêm qua anh đã bay trên vũng lầy
hành trình đơn độc
chẳng mang gì ngoài giấc mơ
những giấc mơ lấm láp tội nghiệp
đã neo anh với đất này
Đêm qua
đất của ngàn đời ru anh.
NGUYỄN VĂN THANH
Gửi mùa thu
Người mang cả hồn ta ra đi
Để lại những chiều trống rỗng
Những đêm sâu hắt hiu sự sống
Tiếng thở dài nén xuống lại trào lên
Những khóm hoa lặng lẽ nở bên thềm
Chẳng biết vì ai để hồng thêm sắc
Chim bay rồi cây vườn trầm mặc
Đứng cô đơn buồn tủi trước hiên nhà
Hạt sương rơi cũng đủ ướt nhòe đêm
Chan nước mắt lên người ở lại
Mùa thu về người đã xa ta mãi
Thu - thu ơi có biết xót xa này
10-9-2020
Ảnh: Bùi Quang Thanh
Thưa với mẹ
Những con đường quê ngày đó
Bùn lầy trơn trượt bàn chân
Mẹ ước bao giờ con nhỉ
Đường như sân phơi nhà mình
Lúa úa vàng ngày nắng hạn
Gàu sòng tát cạn đêm thâu
Ngửa mặt nhìn sao mai rạng
Mẹ mơ nước chảy khắp đồng
Ước mơ ngày nào của mẹ
Một thời dồn nén tim con
Tưởng chẳng bao giờ có thể
Giấc mơ của mẹ vẹn tròn
Quê giờ khác xưa nhiều lắm
Mẹ không còn nữa mẹ ơi
Đường quê đẹp như giải lụa
Nối quê mình với muôn nơi
Những dòng kênh đầy ắp nước
Chảy về đồng thấp đồng cao
Chuyện mẹ một thời mơ ước
Nay về tựa giấc chiêm bao
Con đứng lặng bên phần mộ
Ngày về thăm lại quê hương
Thắp nén hương thưa với mẹ
Lòng con thanh thản lạ thường.
VÕ CHINH
Mời em
Mời em về với quê tôi
Cầu Cửa hội vượt biển trời đón em
Mùa thu đang chín hơi men
Sông Lam như dải lụa mềm vắt ngang
Ai đem mây nhuộm nắng vàng
Cho thương bên ấy nhớ sang bên này
Nghìn đời cách trở nước mây
Bóng cầu vươn để đợi ngày đoàn viên
Vườn hồng cây trái đang lên
Tay anh ươm dậy một miền tốt tươi
Màu thu đọng mắt em cười
Gió thu mắc cỡ nói lời ái ân
Thơm thơm màu nắng Nghi Xuân
Hương thu sóng sánh bước chân người về.
LÊ TRẦN SỬU
Gửi bạn
Thành Sen gặp lại bạn bầu
Sang hèn chi cũng mái đầu bạc phơ
Ra đi từ một cổng trường
Tám hướng của đất, mười phương của trời
Long đong sống giữa cõi người
Dẫu đời có thật, dẫu đời hư không
Ai đâu bia đá tượng đồng
Ai đâu gác tía lầu hồng ai đâu?
Ai đâu làm lụi cơ cầu
Ai đâu mang nặng nỗi đau nhân tình
Chúng ta về lại Thành Sen
Người xưa trường cũ chúng mình gặp nhau
Tạ lòng kiếp trước kiếp sau
Hư danh bỏ lại, bền lâu tình người.
20-10-2022
Mẹ
Đốt nén hương trầm khói tỏa bay
Nhìn lên di ảnh lệ tuôn trào
Mẹ đi giữa tiết mai thay lá
Giờ trước hiên mai lá rụng đầy
Tám mươi năm trọn đạo tam tòng
Nay nợ nhân hoàn đã trả xong
Thanh thản Mẹ về xứ Mẹ
Tìm an vui nơi nước Nhược non Bồng
Buồn nhớ ngày nhạc trối bi ai
Nắng mới bâng khuâng, gió ngậm ngùi
Khăn chế gậy vông con tiễn Mẹ
Đến nghĩa trang đất họ luân hồi
Nơi đây ngàn thu Mẹ an nghỉ
Ngã rẽ âm dương vạn cổ sầu
Cát trắng lấp vùi thân tứ đại
Từ hư vô Mẹ lại về hư vô
Khấu đầu con bái biệt từ thân
Gửi Mẹ cô đơn dưới mộ phần
Nắng sớm, mưa chiều đêm giá rét
Hết ai lo thân tĩnh mộ khang
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử
Buồn nỗi Mẹ đi quá vội vàng
Ân nghĩa sinh thành chưa kịp trả
Hiếu thân trọn kiếp nợ con mang
Mẹ ơi
Từ buổi đoạn trường vĩnh quyết
Đã bốn mươi mùa mai nở mừng Xuân
Đã bốn mươi kỳ gia đình giỗ Mẹ
Suốt bốn mươi năm khóc Mẹ bao lần./.
20-10-2022