12-04-2025 - 22:32

THUẬN HỮU nhặt dọc đường những phút xao lòng...

Nhà thơ Thuận Hữu ở tuổi 68, sau nhiều năm cống hiến ở lĩnh vực báo chí, vừa quay lại thi ca bằng tập thơ "Nhặt dọc đường" do NXB Hội Nhà văn ấn hành.

Nhà thơ Thuận Hữu có tên khai sinh là Nguyễn Hữu Thuận, quê quán xã Xuân Liên, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh. Ông có nhiều năm làm Tổng Biên tập báo Nhân Dân kiêm Chủ tịch Hội Nhà báo Việt Nam. Nhiều người đã quen với hình ảnh một Thuận Hữu lãnh đạo truyền thông, chứ ít ai để ý bóng dáng một Thuận Hữu đam mê thi ca.

Khi còn làm đại diện báo Nhân Dân tại Đà Nẵng, nhà thơ Thuận Hữu từng có tập thơ “Biển gọi” xuất bản năm 2000. Vốn là dân biển miền Trung, ông đưa nhiều ấn tượng làng chài vào thơ. Đọc thơ Thuận Hữu giai đoạn ấy, dễ dàng nhận diện một tâm hồn đa cảm và ngổn ngang.

Đó là nỗi nhớ dằng dặc: “Em bỏ lại miền Trung đầy bão gió/ Bỏ cả vùng quê vật vã dưới nắng hè/ Trên cát bỏng mình anh đi như chạy/ Ở đâu rồi một bóng nón nghiêng che/ Ở đâu, ở đâu một mái tóc thề/ Như dòng sông chảy qua triền cát hạ”.

Đó là nỗi thương ngơ ngác: “Lạ quá thôi, anh vẫn cứ chờ/ Với dự cảm thế nào em cũng tới/ Như biết em không nghe mà anh vẫn gọi/ Gọi đỡ buồn để rồi lại buồn hơn"

Đó là nỗi đau chia lìa: “Rồi đột ngột cha đi chẳng phiền ai chăm sóc/ Buổi sáng ấy nghe tin, con ngơ ngác bàng hoàng/ Mất mát đau thương lớn không gì bù đắp/ Con bỗng thành côi cút giữa thế gian/ Con tha thẩn thả hồn về biển/ Nước mắt rơi trên bình thản những con thuyền/ Và thoáng bóng cha đang vững tay chèo lái/ Đưa đời con đến bờ bến bình yên/ Hạt muối con ăn thắm vị mặn mồ hôi cha đó/ Cha và biển quên thân nuôi con lớn giữa đời/ Chiều nay biển dâng đầy nghìn đỉnh sóng/ Nở hoa trắng viếng Người bát ngát trùng khơi”.

Sau khi ra Hà Nội đảm nhận trọng trách quản lý báo chí, nhà thơ Thuận Hữu khuất dần sau nhà báo Thuận Hữu. Công chúng chủ yếu nhớ đến ông qua bài thơ “Những phút xao lòng” nhiều trắc ẩn: “Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng/ Khi gặp người yêu xưa, với những điều vợ mình không có được/ Nghĩ về cái đã qua nhiều khi như nuối tiếc/ Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn/ Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn/ Và cảm thấy mình như người có lỗi/ Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói/ Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn”.

Bây giờ, với tập thơ “Nhặt dọc đường”, nhà thơ Thuận Hữu đã “nhặt” được những gì? Ông nhặt giây phút bùi ngùi “Anh lặng người khi gặp nhành hoa dại/ Giữa cỗi cằn vẫn tím đến rưng rưng”. Ông nhặt niềm riêng réo gọi “Những đêm khuya nằm nghe tiếng còi tàu/ Nỗi thèm khát ùa về như làm anh nghẹt thở/ Bao giờ anh nhổ neo ra đi như con tàu ấy nhỉ/ Đại dương bao la con sóng vỗ phương nào”. Ông nhặt kỷ niệm vắng xa “Chiều cuối năm con mái đầu bạc trắng/ Lặng lẽ ngồi bên nấm mộ mẹ xanh”.

Hành trình của một nhân vật thành đạt, đã cho nhà thơ Thuận Hữu nhiều trải nghiệm phong phú. Ông đã hồ hởi đặt chân nhiều nơi, ông đã rộn ràng bắt tay nhiều người. Và cảm xúc lắng lại trong ông những suy tư: “Tôi đã đi qua nhiều làng tre/ Qua những rừng dương nghe rì rào biển hát/ Qua những đồi thông xanh ngút tầm con mắt/ Thiên nhiên quanh tôi bao giờ cũng nhắc/ Cây cũng như người phải biết dựa vào nhau”.

Không có cao vọng với thi ca, cũng không đặt nặng sáng tạo ngôn từ, thơ Thuận Hữu kết nối những âu lo giản dị và những rung lắc mơ hồ: “Cũng một ngày kia/ Giữa sóng triều xô đẩy/ Những con ốc chết rồi ruột héo gan khô/ Và hoá thân thành những nấm mồ/ Không chịu cát vùi khoe mình trên mé bãi/ Những vỏ ốc chứa âm thanh trong đấy/ Gió đại dương đi qua ca hát suốt bốn mùa/ Những chuyện vui buồn dưới đáy biển sâu/ Được kể lại bằng những âm thanh kỳ diệu.../ Tuổi thơ không còn và tôi đã đi xa/ Gặp con ốc con sò tôi chợt hiểu/ Những nỗi đau ẩn mình trong vỏ đá đầy hoa".

 

Lê Thiếu Nhơn

. . . . .
Loading the player...