Tác giả Mai Thanh Hải hiện đang công tác tại Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Hà Tĩnh, là một trong chín hội viên vừa được kết nạp vào Hội liên hiệp VHNT tỉnh Hà Tĩnh. Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu chùm thơ của tác giả.
MÀU ÁO LÍNH
Chiều quân ngũ bạn hát bài "Đồng chí"!
Lập đông rồi giá rét về theo
"Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ"
Kể nhau nghe bao chuyện vui buồn.
Có đứa nhà giàu không quen gian khổ
Thời gian đầu vất vả, thở than
Qua ba tháng dạn dày sương gió
Mưa nắng thao trường chân trắng, mặt đen.
Có đứa gấp chăn giờ giấc chưa quen
Tờ mờ sáng đã lò mò ve vuốt
Điếu thuốc hút chung trong ngày giá buốt
Phiên gác một mình bấm đốt ngón tay.
Khách đến thăm, khách chẳng của riêng ai
Cả đồng đội quây quần thăm hỏi
Chuyện nhà, chuyện quê, chuyện cô bạn gái...
Nụ cười giòn xóa hết mọi gian lao.
Những phút suy tư thèm lời tâm sự
Tay nắm chặt tay không nói ra lời
Thương thằng bạn, quê nó vừa gặp bão
Nước ngập nhà, khoai lúa hóa bùn rêu.
"Bạch diện thư sinh" giờ mang áo lính
Đường ta đi Tổ quốc trong tim
Thương đất nước bao phen máu lửa
Lớn lên rồi ta tiếp bước ông cha./.
SÓNG NHẠC TRƯỜNG SA
Dẫu chưa một lần được đến với Trường Sa
Nhưng trong ta Trường Sa là tất cả
Tổ quốc ta nhìn từ phía biển
Trường Sa như mắt thần canh giữ non sông
Từ ngàn xưa cha ông vượt muôn trùng sóng lớn
Với thuyền nan để giữ đảo quê nhà
Máu đổ xuống tô thắm cờ Tổ quốc
Nước mắt rơi cho mặn nước Biển Đông
Ta lớn lên đất nước đã thanh bình
Ngoài đảo thiêng vẫn nhởn nhơ bóng giặc
Thương các anh - những đồng đội của tôi
Tuổi đôi mươi hiến trọn tuổi xuân cho đất nước
Sống với nhà giàn canh biển trời Tổ quốc
Quanh năm sóng biển ầm ào
Với lính đảo, tiếng sóng là tiếng nhạc
Dãy san hô làm sân khấu lên đèn
Nào ánh trăng dát vàng quanh đảo ngọc
Cây Phong Ba cũng dáng dấp anh hùng
Ta cùng hát cho biển đêm rung động
Rằng chúng ta- những lính biển oai hùng
Cùng hô vang cho lũ giặc hãi hùng
"Trường Sa là của Việt Nam"
Chân lý đó muôn đời không thay đổi./.
Trường Sa (Minh họa: ST)
HÀ TĨNH
Bắc dòng Lam mát rượi
Nam đèo Ngang chắn trời
Đông đại dương sóng dựng
Tây Trường Sơn, Giăng Màn.
Núi ngang, sông không chịu dọc
Quê mình mưa nắng đầy vơi.
Mùa hạ nắng cong đòn gánh
Gió Lào thổi rạc bờ tre
Qua truông nứt bàn chân mẹ
Đường cày uốn còng lưng cha.
Bão dông đến từ hai phía
Nắng mưa rét buốt quen rồi
Sỏi đá chưng thành vàng ngọc
Ông Nghè, ông Cống vinh quy.
Tên gọi Cầu Cày, Cầu Phủ
Cầu Treo, Bãi Vọt, dốc Voi
Mới nghe biết là vất vả
Hồn quê gắn với tên làng.
Nơi đây đất cằn đá sỏi
Ai đi xa cũng nhớ về
Núi Hồng, sông La vẫn gọi
Ai về bên bến Tam Soa?
Đất khô cằn để có những văn nhân
Gió Lào thổi hun đúc người trượng nghĩa
Dân quê mình xưa nay vốn thế
Tính cách gàn đồ Nghệ khó thay./.
CẢM XÚC GẠC MA
Gạc Ma ơi! ba mươi năm rồi đó
Máu anh hòa biển mặn sắc quê hương
Chiều cuối xuân mẹ chờ con đầu ngõ
Lá khô rơi mà ngỡ bước con về.
Mẹ giật mình trong giấc ngủ cơn mê
Hình bóng con vai ba lô xung trận
Đất nước bình yên mẹ vẫn đau vô tận
Mong một lần gặp lại... bóng con tôi.
Ba mươi năm! bao biến thiên thay đổi
Bạn bè anh đã lên chức ông bà
Riêng các anh sóng biển tràn năm tháng
Đảo quê hương khắc bóng dáng anh hùng./.