03-10-2022 - 09:19

Tản văn BÓNG NGƯỜI TRÊN VÁCH THỜI GIAN của Tác giả Đinh Tiến Hải

Tạp chí Hồng Lĩnh số 193 tháng 9.2022 giới thiệu Tản văn Bóng người trên vách thời gian của Tác giả Đinh Tiến Hải

ĐINH TIẾN HẢI

BÓNG NGƯỜI TRÊN VÁCH THỜI GIAN

                                                                         

                                                                                       Tản văn

 

Đôi khi trong đời sống người ta cứ đuổi theo một cái bóng hình nào đó mà người ta biết rằng nó không thuộc về mình. Nó chẳng phải của mình, nó càng không phải là cái bóng của mình, như một bông hoa trong vườn đã có chủ, như một ngôi nhà đã cài then, khép cổng. Vậy mà người ta cứ đau đáu khôn nguôi, dại khờ, ngây thơ tin rằng đó mới là cái bóng của đời ta.

Nội tôi ngày còn sống là một người đàn ông thanh nhã, đàn ca tài tử, đã bao nhiêu giai nhân, thanh tú lướt qua đời ông. Ông cứ mặc định đó mới là những cái bóng của đời mình, mà chính ông cũng quên mất ngay cả cái bóng hàng ngày theo sát bên mình. Bà nội tôi lại là người đàn bà quê mùa, đức hạnh. Bà cứ lặng lẽ một mình dần sàng, cám bã, cứ một mình hái dâu, chăn tằm, dệt lụa, cứ một mình héo hắt tơ vò, quần nâu, áo vá, hằn một kiếp người in trên vách thời gian. Một lần ông trở về giữa đêm khuya ôm theo cây đàn và đi biệt tăm, mất dạng. Người làng đồn ông đi theo cô ca sĩ Thanh Vân mà người đi chợ phiên gặp ở bên kia đầu cầu chợ Cháy. Bà chỉ im lặng thở dài và buông thõng một câu “phù vân, tất cả phù vân...”.

Bà mất vào đêm mùa đông mưa phùn giá lạnh, năm ấy rét đến độ cây mạ cắm xuống đồng cứ xụi lơ đi vì rét, cỏ hai bên vệ đường phủ một lớp sương muối trắng như tuyết. Người làng đưa bà ra đồng chép miệng thở dài, thương cho một kiếp người có chồng mà cũng lạnh giá như không. Tôi và con vện cộc đuôi rời nấm mộ của bà cuối cùng trong cơn gió mùa thổi mãi. Từ trong đáy mắt con vện đọng hai giọt nước long lanh, tôi không biết nó khóc hay là sương muối. Cả đêm hôm ấy tôi trằn trọc không sao ngủ được, tôi nhớ bà, nhớ lời bà mỗi khi vuốt ve và mắng yêu con vện khi nó ngồi thu lu ở cái góc buồng mà ông tôi hay ngủ “mày là con vện, nên cái bóng của mày cũng mãi là con vện, nhưng cái bóng của con vện đôi khi còn đáng yêu hơn cả bóng của con người”. Cho mãi về sau này tôi mới hiểu ra ẩn ý sau câu nói của bà. Lúc hiểu ra thì bà chỉ còn là một nấm mồ xanh cỏ. Cái bóng của bà cũng đã bay về nơi miền xa xăm thăm thẳm.

Ông trở về làng thân tàn ma dại, đến cả cây đàn mà ông yêu thích cũng không còn trong tay, cả đời ông theo đuổi những bóng hình không phải của mình để rồi chiều nay ông chỉ còn là một cái xác không hồn. Những lúc cô đơn ông thường tìm về lối cũ, đâu ngờ lối cũ đã mây bay, đường quen hắt bóng,  vầng trăng xưa đã xa khuất nẻo cuối chân đồi. Phải chăng, khi đã đánh rơi đi tất cả người ta mới âm thầm hối tiếc cho một thời êm ả đã ngủ vùi trong quá vãng.

Bóng ông một mình trầm tư, cô độc trong căn buồng vắng lặng. Thời gian như ngừng trôi, ngưng đọng. Chỉ còn tiếng con thạch sùng chắt lưỡi trên bức tường đã vàng ố thời gian và giăng giăng mạng nhện. Những con nhện thò những chiếc chân dài và mềm mại tóm chặt lấy con mồi trong tức khắc. Tiếng kim đồng hồ nhích từng bước nặng nề, mệt mỏi như một người vừa đi qua vết thương lòng. Ông ngồi đấy đối diện với chính mình, chỉ còn ông với cái bóng của mình làm bạn. Ngay lúc này đây tôi thấy cái bóng của ông  mới hiền từ, thánh thiện làm sao. Có lẽ ông đang hồi tưởng, ăn năn, hối hận với những bóng hình hư ảo, chợt ẩn, chợt hiện lả lướt đi qua đời ông, mà ông chẳng thể níu giữ, chẳng thể co kéo lại được cho mình. Tất cả như những con sóng phù du trôi xa, trôi xa mãi mãi...

Những buổi chiều vàng võ, những đêm mùa đông giá lạnh, những khi lặng yên, tĩnh mịch tôi thường thấy ông lôi rượu ra uống một mình. Trong khoảng trống rỗng vô biên ấy hình như ông không uống mà chỉ ngắm rượu và ngắm bóng mình. Ông soi khuôn mặt già nua, khắc khổ của mình vào cái bóng in hằn trên vách và thầm thì rất khẽ câu gì đó trong niềm bất hạnh của chính mình, trong cực cùng tuyệt vọng. Tôi chợt nhớ đến câu của nhà văn Trung Quốc Bạch Lạc Mai “cả cuộc đời mây trôi nước chảy, chỉ có cái bóng là của mình thôi”.

Tôi ngộ ra chân lý một điều rằng, cái bóng của mình sẽ mãi là của mình. Khi ta vui, buồn hạnh ngộ, khi ta khổ đau, bất hạnh thì cái bóng vẫn mãi đồng hành cùng ta. Chỉ khi ta chết đi, ta nằm trong quan tài vùi sâu trong lòng đất lạnh, khi cái hình tướng, thân thể, xác phàm trả về cho tứ đại Phong, Hỏa,Thủy, Địa thì cái bóng mới rời ta bay về miền cực lạc và tan biến vào hư vô mà người ta gọi là khuất bóng. Còn tất cả những cái bóng khác trong đời sống này mà ta theo đuổi đều phù du như lời bà tôi nói, không thể nắm giữ, càng không thể đuổi theo. Nó giống như cát trong tay, càng nắm chặt sẽ trôi đi càng nhanh.

Chỉ cái bóng in trên vách thời gian mới là của ta mãi mãi.

                                                                                                    Đ.T.H

ảnh nguồn ITN

. . . . .
Loading the player...