Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ xuân của các tac giả trên Tạp chí Hồng Lĩnh số Tết Nhâm Dần 2022. (Phần 1)
DUY THẢO
Gặp lại Tết xưa
Hun hút gió lùa quanh ngõ vắng
Đường làng nhớp nháp dưới cơn mưa
Năm cùng tháng tận lên quê bạn
Bỗng gặp lại mình của tuổi thơ:
Gặp cái tảo tần trong dáng mẹ
Chợ xa thúng nặng đội lên đầu
Dăm ba nải chuối dành đi bán
Tết còn bao thứ lấy tiền đâu
Gặp cái vội vàng trong dáng chị
Ruộng nương cày cấy việc lo tròn
Nuôi mẹ ốm đau, em ăn học
Xuân này chưa tính chuyện chồng con
Gặp cái miệt mài trong dáng bạn
Quần đùi mò ốc rét căm căm
Tuổi thơ mình cũng vô tư thế
Mà giờ thoắt đã tám mươi lăm…
Năm cùng tháng tận lên quê bạn
Lại phải về xuôi với phố phường
Đi giữa phồn hoa đô thị Tết
Man mác ân tình xuân cố hương.
BÙI QUANG THANH
Nhớ
Em nhỉ, thế là xuân lại đến
Cành đào vườn mẹ đã đơm bông
Nhìn hoa chớm nụ lòng anh nhớ
Cái thưở môi em chúm chím hồng
Nhớ mãi xuân nào mưa rây hạt
Ba lô con cóc oẵn lưng thon
Rưng rưng mẹ tiễn ra đầu xóm
Em cười: “Con chống gậy lên non”
Giặc tan mẹ tựa mòn lưng cửa
Mấy chục mùa đào đã rơi bông
Mỗi khi về ngắm hoa vườn mẹ
Thương quá môi em chúm chím hồng.
Cành hoa bưởi
(Trích nhật ký hành quân)
Vai mang nặng ba lô
Vượt suối sâu vực thẳm
Giữa Trường Sơn cháy nắng
Mồ hôi tuôn dầm dề
Chợt thấp thoáng bờ khe
Một cành hoa bưởi nhỏ
Hương thoảng đưa trong gió
Nhụy vàng điểm xinh xinh
Nụ hoa trắng rung rinh
Như bàn tay vẫy gọi
Lặng hoa nhìn không nói
Mà lòng sao bồi hồi
Hoa có biết? Hoa ơi
Phải mùa xuân đang tới
Trên quê hương xa vợi
Bưởi cũng nở trắng cành
Bên nồi bánh chưng xanh
Mẹ ta đang dõi bóng
Vài cánh hoa bưởi trắng
Mấy nhành đào đỏ tươi
Cu Hà đang tươi cười
Cắm vào bình chơi Tết
Hóa chọn tờ tranh đẹp
Treo trên vách trắng tinh
Hàng câu đối xinh xinh
Trang nghiêm bên ảnh Bác
Bao bạn bè quen biết
Đang tha thiết trông chờ
Và… cô bé trong mơ
Thấy anh về xấu hổ
Cả quê hương thương nhớ
Đang tràn ngập mùa xuân…
Trên Trường Sơn mênh mông
Vui cùng mây cùng suối
Ngắt một cành hoa bưởi
Tận hưởng hết hương xuân
Hôn cành bưởi quen thân
Mà lòng thầm nhắc nhủ:
Ta đang đi gìn giữ
Cho bưởi trắng thơm hương
Cho quê nhà yêu thương
Bao mùa xuân ấm cúng…
Cài hoa lên nòng súng
Ta bước tiếp chặng đường
Hương xuân bay bát ngát
Giữa núi rừng Trường Sơn.
TRẦN NAM PHONG
Sáng nay
Đời này tựa ly cà phê
Người uống sao mình phải thức?
Cơn bão bắt đầu từ cánh bướm
Chẳng sai
Sáng nay
Ngọn gió sẽ sàng làm ta giật thột
Đã lâu chẳng nghe chim hót
Màu hồng trên má em phai
Sáng nay
Bạn gọi về từ tâm dịch
Tín hiệu truyền đi trong mưa
Bạn ơi, điều gì chưa nói?
Sáng nay
Nhóm lửa từ thanh củi ướt
Cháy lên ngọn khói mơ hồ
Người người khẩu trang đi trong thế giới ngụy trang?
Sáng nay
Sáng nay
Sáng nay
Hồng chín đượm niềm yêu mùa cũ
Hoa dong riềng
Anh có nỗi buồn phai sắc
Giấu trong phiến lá dong riềng
Một ngày bình yên em đến
Bất ngờ trong gió hoa lên
Bông hoa hay niềm chung thủy
Lãng quên lặng lẽ góc vườn
Cánh hoa hồn nhiên lửa cháy
Tháng ngày chưa kịp gọi tên
Dong riềng, dong riềng, dong riềng
Giọt mật thời gian tươi mãi
Bao năm chưa về thăm lại
Thương mùa hoa có đơm bông
Và em còn đợi anh không
Sắc thắm hồn quê như lửa
Nắng mưa đất trời hai nửa
Thổi hoài ngọn gió vườn xưa
PHAN TRỌNG TẢO
Dự cảm
Ngõ quê chiều qua lá bàng mới rụng
Sáng nay theo gió cuốn đi
Đã thấy nắng loáng qua ô cửa
Biết là xuân sắp về
Bỗng dưng đêm nằm muốn khóc
Thương mặt đất lạnh tái tê
Băng giá chiều nay lũ lượt cuốn về
Cuối bến thời gian trắng sóng
Tiếng chuông đổ tan đêm buốt cóng
Mặt đất xôn xao tiếng cười
Kìa, vầng mặt trời
Nhô lên giữa làn mưa xuân lất phất !
Không đề
Ta mải mê gieo trỉa mùa màng
Theo thời gian
Mùa vụ
Ra đồng xuống giống
Trà lá ngồi chờ cây lúa đơm bông
Ta mải mê cấy hái mùa màng
Trên cánh đồng đời bất tận
Hồn người mênh mông
Hương đời mênh mông
Vũ trụ không cùng
Biển cả không cùng
Chân trời dài rộng
Dong cánh buồm thẳng tới xa khơi
Ta bón chăm trên cánh đồng người
Bốn mùa hoa tươi bung nở
Đêm nằm nghe đất thở
Thảnh thơi gieo hạt thời gian
Lồng lộng trên vai gió biển trăng ngàn
NGUYỄN MINH ĐỨC
Mùa xuân
Ta kéo mảnh lưới mùa xuân, bần thần ngư phủ
Giêng hai ơi em biền biệt nơi nào
Hãy về đây rúc vào vai ta mà nghe mùa nức nở
Những thì thầm từ tháng Chạp đưa sang
Ta gặt mùa Xuân không rơm rạ
Khói hương nào ai đốt cỏ Thanh Minh
Những trắc ẩn đã vướng bờ ủy mị
Biết mùa Xuân có dừng lại nơi này
Ta gom nắng cuối ngày vào quán nhỏ
Mùa đáy cốc chông chênh
Cơn chếnh choáng ta cạn vào thăm thẳm
Một con đường không giữ nổi dấu chân
Ta nhặt những tháng ngày tiếc nuối
Ủ tóc em thương nhớ rối bời
Nhận giọt nắng từ cơn mưa trừ tịch
Ngày xuân nào dang dở giữa giêng hai.
Tết
Ngày xưa khi còn bé
Tôi thường hỏi mẹ tôi
Tết về đến đâu rồi
Mẹ bảo còn xa lắm
Khi chợ quê rộn rã
Pháo đỏ, câu đối hoa
Mẹ xoa đầu tôi bảo
Tết về ngõ nhà ta
Đến ngày ba mươi Tết
Tôi lại hỏi mẹ tôi
Mẹ nhìn lên hương án
Tết ở trong nhà mình
Rồi giao thừa đi qua
Lòng tôi mênh mang lắm
Mẹ nhìn tôi mẹ bảo
Tết đã đi qua vườn
Thế là tết đã hết
Đào phai rủ cánh rồi
Người về từ năm cũ
Đi rỗng trời tháng Giêng
Nay mỗi lần Tết đến
Tôi nhìn lên bàn thờ
Lòng tôi lại thầm hỏi
Mẹ đâu rồi mẹ ơi!
TRẦN THỊ NGỌC MAI
Giọt thời gian
Rót thêm giọt thời gian nữa
Cỏ xanh mướt trải triền đê
Mẹ ngồi chân cầu giặt áo
Bụi trần theo dấu sông quê…
Rót thêm giọt thời gian nữa
Đào còn e ấp nụ son
Mai vàng gọi duyên về phố,
Riêu riêu mưa phủ gót giày…
Rót thêm giọt thời gian nữa
Đêm nay mùa xuân về
Bếp hồng râm ran chuyện kể
Nhang trầm quyện bánh chưng xanh…
Rót thêm giọt thời gian nữa
Giao thừa gõ nhịp yên lành,
Cánh én chao vào năm mới
Nghiêng đón giọt xuân tinh khôi…
Rót thêm giọt thời gian nữa
Tìm về nguồn cội yêu thương
Tết sum vầy neo giữ
Sum vầy khắp nẻo quê hương…
ĐINH LAN HƯƠNG
Áo ấm
Cửa hàng bán đầy áo ấm
Cho tuổi trung niên như cha
Nào len, nào bông, nào dạ
Người mua tấp nập vào ra
Chị bán hàng nâng tấm áo:
Đẹp mà không đắt em nha
Cũng vừa cuối năm tết đến
Rất hợp để mừng tuổi cha
Bâng khuâng cầm lên chiếc áo
Nỗi nhớ bỗng đâu ùa về
Áo cha cổ sờn vai bạc
Tháng năm nhuộm màu nắng mưa
Thời gian thoắt như ngừng lại
Tim con thắt ở lưng chừng
Áo người giờ không mặc nữa
Gió thổi buốt chiều rưng rưng!
TRƯƠNG NGỌC ÁNH
Vàng...
Nắng mới lên đầu bến
Đã thấy hoa cải vàng
Cười tươi như chờ hẹn
Đón người vừa sang ngang
Bao mùa lũ ngút trời
Trong dữ dằn bọt sóng
Vẫn âm thầm mạch sống
Trong da thịt đất quê
Sắc hoa vàng ngẩn ngơ
Thơm gió chiều ngả bến
Em gom vào ý thơ
Cho mùa không lỡ hẹn
Người đi về xa vắng
Đò thở dài nằm nghiêng
Chỉ sắc vàng bông cải
Thăm thẳm bay ngang trời