Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ xuân của các tác giả đăng trên Tạp chí số Tết Nhâm Dần 2022 (Phần 3).
THẠCH QUỲ
Hoa trên quảng trường
Trên quảng trường, ngày xuân
Đất xanh ngời sắc cỏ
Dưới chân tượng Bác Hồ
Đỏ rực màu hoa đỏ
Hoa đào đang chớm nụ
Hoa mai đã nở vàng
Bác đứng giữa bốn phía
Rực rỡ màu xuân sang
Cỏ vẫn xanh trên đất
Mưa thoảng bay ngang trời
Cả quê hương yêu dấu
Mùa xuân dâng tặng Người
Dưới chân tượng Bác Hồ
Lại một mùa hoa nở
Lại một tết xuân về…
Ôm trên ngực em nhỏ
Nâng trên tay người già
Bao nhiêu là hoa đỏ
Bấy nhiêu tình quê ta…
Gốc mùa xuân
Cứ mỗi mùa xuân đến
Ta lại cưa cành đào
Đào theo xe về phố
Gốc đào ở lại vườn
Phố hai hàng đào nở
Rực rỡ cả mùa xuân
Vườn gốc đào lặng lẽ
Âm thầm bên góc sân
Rồi mùa xuân qua đi
Gốc đào lên chồi biếc
Rồi mùa hạ trở về
Đào bên sân xanh tốt
Cuối đông đào lại nở
Rực rỡ cả mùa hoa
Cây lại dâng cành đào
Gửi theo xe về phố
Âm thầm và lặng lẽ
Ôi! Gốc đào bên sân
Xuân đến lại cưa mình
Gửi cành về mấy ngả?
Không hoa và không lá
Trơ lại cuối góc vườn
Tôi gọi gốc đào ấy
Là gốc của mùa xuân…
ĐẶNG THẾ NHÂN
Hơi thở mùa xuân
Bình minh sắc màu thánh thót
Rạo rực xuân chạm bờ môi
Sương mai cầm tay lộc nõn
Bâng khuâng hoa cải đơm ngồng.
Đất trời nợ nhau hơi ấm
Thầm thì cỏ hát triền đê
Đào, mai khai mùa ở cữ
Hoa xoan nhớ tím đường về.
Dòng sông mát dìm cơn sóng
Giải lụa vắt nhầm vai xuân
Mắt nai hồn nhiên ngơ ngác
Khoan thai chưa lỗi câu thề
Lúa đồng khoe thì con gái
Bướm ong lạm phát mùa thơm
Hoa bưởi đêm qua thổn thức
Hồn trinh rắc trắng vườn nhà.
Tiếng chim tô màu buổi sáng
Mầm ngực thiếu nữ dâng hương
Câu thơ phập phồng hơi thở
Mùa xuân!
- Ru mọi ánh nhìn …!
LÊ TRẦN SỬU
Đào phai
Hoa đào vương kiếp đào hoa
Thắm tươi một thưở, phôi pha một ngày
Tôi nhìn từng cánh đào bay
Dang tay níu lại thưở nào thắm tươi
Nhưng nàng chẳng có nghe tôi
Lặng im trút xuống quanh tôi phai tàn…
NGUYỄN XUÂN LONG
Tháng Giêng
Tháng giêng hoa nắng se màu
Gió mùa lẫm chẫm bắc cầu thời gian
Mưa như rây bột đại ngàn
Búp Xuân dạo nhẹ phím đàn xa ngân
Tháng giêng hoa bưởi trắng ngần
Dưa - bầu một mái nhà giàn chung leo
Người đi cho gửi gió theo
Gió mang hương của đất nghèo cha ông
Tháng giêng hương sắc bềnh bồng
Tay nâng chén rượu hương nồng nàn xuân
Môi vừa chạm bước nhân gian
Tai nghe thầm thỉ giọng đàn tri âm
VĂN CÔNG HÙNG
Thôi em mình đã gì nhau
Ba mươi tết đổ ập ào
nụ đào rớt cánh vụn vào ngày tươi
chiều mang đi một bóng người
xa như con mắt một thời rẽ ngang
tôi cầm một nén hồng nhang
thắp lên, chợt một hoang mang dội về
ơ kìa một sợi bùa mê
em giăng như thể tóc thề bủa tôi
đêm như gió lạc giữa trời
níu vào cỏ dại một bời bời xanh
em thì xa đến mong manh
vừa hay tết tự làm lành vết thương…
mắt ai vương nỗi vô thường
nghìn năm góc bể vẫn lường chân mây
đỏ đen dẫu một cuộc này
ba mươi dẫn tết vào ngày mai sau…
thôi em mình đã gì nhau
đêm nay xuân lại lên màu nhớ thương…
ĐỖ ANH VŨ
Những gì lặng im
Chỉ còn lại tiếng đồng hồ
Tích ta tích tắc vọng từ đêm khuya
Có gì thực đã trôi đi
Có gì mãi mãi chẳng hề cách xa
Bao tiền nhân đã đi qua
Trang văn ở lại mở ra cuộc đời
Bây giờ đến các con tôi
Học từ trong sách những lời ngàn xưa
Quê hương biết mấy nắng mưa
Mồ hôi cha mẹ sớm trưa đã từng
Bờ tre giếng nước con đường
Dòng sông thuở trước, mảnh vườn hôm nay
Ngủ đi con ngủ giấc say
Tiếng đồng hồ vẫn đổ đầy đêm khuya
Ngày mai mỗi bước con đi
Sẽ mang theo cả những gì lặng im…
BÙI MINH HUẾ
Mẹ và mùa xuân
Mẹ gói mùa xuân trong lá
Xanh màu no ấm đoàn viên
Lạt giang buộc lòng con trẻ
Yêu thương, hiếu thảo, ngoan hiền
Mẹ ướp mùa xuân vào bánh
Ấm nồng hương vị quê nhà
Gạo trắng đậu vàng nắng mới
Ngọt bùi yêu mến thiết tha
Mẹ gieo mùa xuân xóm ngõ
Niềm vui ngày tết xum vầy
Tiếng cười hoà muôn lời chúc
Rộn ràng én lượn đó đây
Mẹ cười toả hương xuân chín
Nắng nhuộm vàng cánh hoa mai
Ấm áp nụ đào bung lụa
Nhạc xuân rộn rã ngân dài.
NGUYỄN VĂN SONG
Tháng chạp
Tháng chạp rụng xuống chùm xoan
Vườn quê mọng vị thời gian thơm nồng
Ai làm cho chợ thêm đông
Mấy cô hàng xén má hồng vì ai
Tháng chạp chạm xuống đất đai
Luống cày lật tấm lưng dài nằm nghiêng
Ủ vào lòng những niềm riêng
Đợi mùa thức giấc những miền non xanh
Tháng chạp chạm xuống ngày lành
Giục bao trai gái kết thành lứa đôi
Cụ bà bỏm bẻm đỏ môi
Nghe lòng thắm lại nụ cười mùa xa
Tháng chạp đậu xuống sân nhà
Mấy con chim sẻ vội sà thềm sương
Mẹ đem đãi gạo nếp hương
Cha ngồi chẻ sợi lạt vương mưa phùn
Nhang trầm lọn khói run run
Gọi ông bà khấn bỗng dưng nghẹn lời
Tháng chạp khép tối ba mươi
Trẻ già thêm một chân trời mở ra.
NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG
Bâng khuâng
Dưới hàng cây riu riu cuối mùa
có gì vừa buông thấp thoáng
với hoàng hôn đầm đìa mặt sông
chẳng bước chân nào sáng lên phía ấy
Thế mà bỗng dưng ngọn khói cay cay
loạng choạng tới đây và rạp xuống
làm nở rộ trong lòng người tên Phương
những bông trắng mờ loang chấm tím
Thế mà thảng thốt một cánh chim
vụt nhòe qua rồi lẫn với nóc nhà
thế mà trên lơ mơ bệ đá
sương níu tay bức tượng cho xuôi
Thế mà đám cháy bên sườn non cũng nguội
bao rực rỡ đột nhiên dịu lại
êm đềm như bóng tối ngày mai…
Một định nghĩa ở miền Bán sơn địa
Trên ban công tầng hai em ngồi lẫn với khuya
bầu trời nở ngàn bông loa kèn trắng
đừng hoài nghi em, xin đừng hỏi
em là nụ cười huyền hoặc của hư vô
Em là ký ức vầng trăng kia
xanh xao như đời ai đơn chiếc
là ý nghĩ lặng thinh tuột ra khỏi buổi chiều
về thong thả trên ngói nâu dáng cổ
Em là đỏ của đen
là sóng sánh ngọn đèn con trong nước
mắt em phì nhiêu cô tịch
mơn man một khóm trúc đào
Xin đừng nhắc về mưa kẻo ngày mai lại ướt
đừng xòe ô trên những chân trời
anh biết nơi em lắng đọng
một ngày vắng bóng trong năm
Hãy thả bước vào màn đêm nhung lụa
hư vô không lừa dối bao giờ
TRẦN THỊ NGỌC LIÊN
Mùa xuân nhớ mẹ
Con trở về quê ngày sum họp
Vườn cũ, nhà xưa vắng mẹ hiền
Con đường thơ ấu thương thương quá
Quấn quýt dáng hình tuổi hoa niên !
Mẹ ơi, đời mẹ qua ngàn dông bão
Lo cho đàn con bát cơm manh áo
Chiến tranh đã trút xuống hòn vọng phu
Đợi chờ, hy vọng, nhớ nhung, đau khổ
Bình minh đời con lấp lánh dần trên lũy tre xanh
Hoàng hôn của mẹ vội vàng theo mặt trời bên kia núi
Áo tơi một đời lầm lũi
Mảnh trăng hanh hao khuyết gầy…
Con trở về đây khi vườn nở hoa đào
Không còn mẹ ngồi nhai trầu bên bậu cửa
Day dứt lòng con, bao bồi hồi thương nhớ
Bàn tay mẹ đã cho con sắc nắng mùa xuân
Má hồng mẹ phai dần
Khi tia lửa mặt trời trên má con
Và ánh trăng diệu huyền trên mắt con bừng sáng!
VŨ TRỌNG HOÀI
Men
Này xuân, bán chút men nồng
Để ta thù tạc với lòng trinh nguyên.
Chén này tưới cỏ Tiên Điền
Chén này chạm với sỹ hiền Trảo Nha
Chén này chuốc cạn dư ba
Chén này say khướt ngọc ngà biển khơi.
Mai rồi cũng mãn cuộc chơi
Trả men cay đắng cho đời an nhiên…
NGUYỄN TRƯỜNG THỌ
Tìm lại tháng Giêng
Ta về tìm lại tháng Giêng
Sông quê thổn thức sóng nghiêng gọi người
Ngày ấy bom đạn đầy trời
Ta đi sơ tán rối bời mẹ lo
Mẹ ta thân vạc thân cò
Sắn khoai nối bữa chuyến đò nối đêm
Đồng xu mừng tuổi tháng giêng
Quây tròn lỗ đáo ta quên về nhà
Cổ tích mát rượi tay bà
Kẹo câu mịn bột bánh đa ngậm vừng
Ngô rang túi áo thơm lừng
Đôi con pháo chuột xịt đùng tuổi hoa
Cuộc đời bao tháng Giêng qua
Xếp đầy ký ức để ta kiếm tìm