Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới chùm thơ kỷ niệm 50 năm giải phóng miền Nam của tác giả Trần Vũ Thìn.
Trước mộ người yêu
Anh không về được nữa rồi
Mà em vẫn cứ trọn đời chờ anh
Cau khô ngày ấy mẹ dành
Bây giờ mẹ đã trở thành cố nhân
Em chờ đã hết mùa xuân
Da săn, ngực mỏng, tóc dần rụng thưa
Họ thì kẻ đón, người đưa
Còn em đi sớm về trưa một mình
Anh còn nhớ nữa không anh
Bao nhiêu năm tháng chiến tranh qua rồi
Gọi anh, anh chẳng trả lời
Để em với trái tim bồi hồi đau...
Phú Quốc có bạn tôi
Tưởng nhớ những đồng đội hy sinh tại Phú Quốc 1975
Những ngôi mộ xếp hàng ngay ngắn
Bốn mùa nghe biển tấu khúc trầm ca
Gió và sóng, nắng, mưa không khoả lấp
Những buồn vui thương nhớ quê nhà
Đi cùng tôi còn có bao đồng đội
Vượt trùng khơi tìm bạn nơi này
Trời Phú Quốc chiều nay như có lửa
Hương tàn rồi vẫn bỏng rát bàn tay
Bạn nằm đâu giữa hàng nghìn ngôi mộ
Quá nửa phần không bản quán, tuổi tên
Bạn nằm đâu giữa đất sâu Phú Quốc
Có nghe biển - bờ vỗ mãi khúc bình yên
Đi tìm bạn nơi cuối trời Tổ quốc
Nằm đâu bạn ơi… sao chẳng một lời...!
Cho tôi xin thêm một lần hy vọng
Phú Quốc hồn. Phú Quốc có bạn tôi…
Gượm chút đó, Tàu ơi, đừng vội chạy!
Nén nhang kia đẫ cháy hết đâu mà
Ai đến đây, lòng cũng như lửa cháy
Hai vạn tù nhân, hai vạn người dân Việt
Sống đau thương trong địa ngục tù đày
Cho đến khi nhận về mình cái chết
Vẫn tin ngày Đất nước rợp cờ bay
Chuồng Cọp, chuồng Bò, Phú Sơn, Phú Hải*
Xin hãy đến cầu Ma thiên Lãnh*
Và chắp tay đứng trước, Bãi sọ người*
Nghĩa địa Hàng Dương* nỗi đau đọng lại
Còn bao người không quê quán, tuổi tên
Họ nằm xuống cho mùa xuân mãi mãi
Cho tình yêu, cho hạnh phúc vững bền
Là Quốc hồn nước Việt tự ngàn xưa
* Các di tích lịch sử ở Côn Đảo.
Tự khúc biển
Sóng như thể chưa bao giờ được sóng
Biển gầm lên ôm chặt thân tàu
Anh ngã nghiêng lắc lư cùng gió bảo
Cả hải đội thề sống chết có nhau
Có thể ngày mai không ai về nữa
Biển mênh mông ôm trọn những linh hồn
Khi vắng anh, ngực căng đầy nỗi nhớ
Biết bao giờ vơi bớt nỗi cô đơn
Trong gian lao sống chết cùng với biển
Mới biết rằng anh tha thiết yêu em
Khi biển lặng, ước chi em sẽ đến
Trường Sa quanh năm thương nhớ đất liền
Chim Hải Âu về làm tổ nhà dàn
Cây phong ba dạn dày cùng bảo tố
Và tình anh trăm ngàn con sóng vỗ
Nguyện suốt đời ru mãi bến bờ em.
Khúc bi tráng một thời
Tặng đồng đội hy sinh tại chiến trường K
Mấy chục năm rồi, bây giờ gặp lại lại
Chiến trường xưa một thủa bi hùng
Dẫu biết chết vẫn không ngần ngại
Cùng bạn bè đánh đuổi kẻ thù chung
Vẫn còn đây, những hàng cây thốt nốt
Gốc cây nào thấm máu bạn bè tôi
Sau tập kích giặc ào lên chiếm chốt
Bạn tôi đi không nói được một lời
Vẫn còn đây những tên làng, tên đất
Một thủa chênh vênh ranh giới bạn, thù
Phải trả giá bằng máu và nước mắt
Suốt 10 năm mới xóa hết mây mù
Cùng chúng tôi đứng trước Đài tưởng niệm
Biết bao người chẳng quản đường xa
Từ Kăm Pốt, Ta Keo, Svây Riêng, Siêm Riệp...
Đến nguyện cầu vì đồng đội chúng ta
Chiến tranh đã lùi xa vào dĩ vãng
Xin chớ lãng quên xương máu bao người
Bóng dáng phù hoa nhạt nhòa năm tháng
Vẫn còn đây khúc bi tráng một thời...!
Tuần tra bảo vệ chủ quyền tại Trường Sa (Ảnh: Công Nguyên)
Trường Sa trong tôi
Chúng tôi những cựu chiến binh một thời tham gia giải phóng Trường Sa, dành giật với kẻ thù từng thước đất. Khi đất nước vang bài ca thống nhất, đồng đội lại thay nhau canh biển, giữ trời.
Bao năm rồi nhưng người lính chúng tôi, vẫn đau đáu, lòng hướng về phía biển. Ôi Trường Sa; Trường Sa mãi mãi là điểm đến, của biết bao con Lạc, cháu Hồng.
Suốt 4 mùa: Xuân - Hạ - Thu - Đông, nỗi thương nhớ Trường Sa càng thêm da diết. Bao gian khó hiểm nguy làm sao kể hết. Biển vẫn thức cùng người, súng vẫn chắc trong tay.
Thương người lính Trường Sa, sương gió dạn dầy, khát một bức thư như đồng khô khát nước.
Thương người lính Trường Sa bao năm từng ao ước, mong có một mùa xuân sum họp với quê nhà.
Thương người lính Trường Sa nơi biền biệt đảo xa, nhớ người ở quê nhà bồn chồn chân bước. Nước mặn chát giữa đại dương không uống được; nỗi nhớ bao lần ... chỉ là nỗi nhớ thôi...
Khi gặp lại nhau chẳng thể nói hết lời. Khi biết tin quê nhà đang từng ngày đổi mới. Nghèo đói lùi xa, ấm no đang tới, những cuộc đời phơi phới tuổi thanh xuân.
Gặp lại Trường Sa, giữa biển biếc mênh mông. Có tiếng trẻ bi bô đánh vần trong lớp học. Có cô giáo bao năm xa xóm mạc, nguyện gắn bó cuộc đời với đảo thân yêu.
Gặp lại Trường Sa, có sóng vỗ sớm, sóng vỗ chiều, sóng vỗ tối... Có cánh chim Hải âu bay bay như không bao giờ biết mõi. Chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, nắm chặt tay nhau hàn huyên chuyện hương đồng, gió nội và hát vang bài Tổ quốc ở Trường Sa. Không có đàn, chỉ có biển khơi rì rào vỗ nhạc, đêm càng dài khúc hát mãi vang xa...
Đây đảo Sinh Tồn, Song Tử, Bình Ba... Có các anh, những người lính Hải quân kiên cường bám trụ. Chẳng quản nguy nan, vượt ngàn gian khó. Dẫu nhạt muối, vơi cơm, miệng vẫn tươi cười.
Đây Thuyền Chài, Len Đao, Cô Lin thăm thẳm trùng khơi. Trong suốt bao mùa giông bão, những người lính kiên trung vẫn trụ vững trên nhà dàn DK1 bất chấp hiểm nguy, sợ chi vất vã, dẫu biết rằng có thể phải hy sinh.
Xin đốt nén nhang này để tưởng nhớ các anh, những người lính quên mình vì biển đảo. Nghĩa trang các anh là đại dương đầy giông bão. Thương nhớ bến bờ sóng tấu khúc ngàn năm.
Tổ quốc mãi vĩnh hằng, nhưng mặt biển không bao giờ bình yên, khi kẻ thù đang ngày đêm lăm le chiếm giữ. Mặt biển càng hung dữ hơn khi gió bắc mưa đông và trùng trùng bão tố, thì chiến sỹ nhà dàn vẫn kiên cường chống chọi với giặc giã, thiên tai. Không mộtrở lực nào ngăn được quyết tâm của những người quên mình vì hạnh phúc hôm nay, vì con cháu ngày mai.
Trường Sa tình nặng nghĩa dày, dù muôn trùng cách trở, thì ba vạn sáu ngàn ngày vẫn có nhau.
Trường Sa, anh trước, em sau, một lòng vì biển đảo khó khăn nào cũng vượt qua.
Dù trời yên hay biển nỗi phong ba, con cháu Lạc Hồng vẫn ngày đêm kiên cường giữ biển.
Vì Trường Sa là dáng hình xứ sở; là bờ cõi đất nước này đã có tự xưa xa. Vì độc lập chủ quyền, Tổ quốc ở Trường Sa./.