Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu chùm thơ của các tác giả Nguyễn Ngọc Phú, Phạm Quỳnh Như, Trần Nam Phong được rút từ tuyển sách “Biển đảo yêu thương”
NGUYỄN NGỌC PHÚ
TỔ QUỐC TÔI BA NGHÌN CÂY SỐ BIỂN
Đất nước tôi ba nghìn cây số biển
Ba nghìn đảo nhỏ, đảo to
Cỏ ở đây ánh màu san hô đỏ
Biển chỉ xanh ở chỗ xa bờ...
Những hải đội Hoàng Sa đi giữ đất
Cát vàng tươi rịn ướt gió Nồm
Gió biển đảo mặn mòi cứng tóc
Quả bàng vuông hình bánh chưng xanh
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Chữ S bao đời hình chiếc mỏ neo
Neo lịch sử qua thăng trầm biến động
Giữa khơi xa vẫn thong thả nhịp: “chèo...”
Nhà Giàn dựng những tán cây bằng thép
Bốn mùa tươi - không thể héo lá cờ!
Chim biển đứng co chân nhìn người không chớp mắt
Khay rau viền xanh mướt những tâm tư
Ngày ở biển đêm nằm mơ khát nước
Anh khoả bơi trong vằng vặc trăng quê
Cọng rau muống ao làng thõng vào kí ức
Bóng mẹ ngồi cạn ngọn đèn khuya
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Có con đường mòn không dấu cỏ hoa
Có người không tên có tàu không số
Tượng đài trắng dựng lên sau ánh chớp sáng loà
Đồng đội tôi mãi viền vào thăm thẳm
(Chẳng thể nào tìm hài cốt các anh)
Những con sóng băn khoăn ngày giấu lửa
Khi về đêm mới chớp sáng giật mình...
Các anh là mảnh vỡ của trăng - phập phồng mang mang cá
Là muối phù sa mặn gỗ thớ thuyền
Là ánh ngọc trai ngậm quanh hạt cát
Vân nổi, vân chìm không xước nổi lung linh...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Móng Cái - Cà Mau hình chiếc lưỡi câu
Câu những túi vàng đen - mỏ dầu trong lòng đất
Nhưng không thể dầu loang - nước biển đổi màu
Màu nước ấy: máu bao người ngã xuống
Cha ông ngàn đời gửi lại cháu con
Những sắc chỉ dân binh cuộn vào tâm thức
Dấu triện vuông ấn xuống cội nguồn
Là đảo đá - Tổ quốc còn góp đá
Trường Sa đau - Trường Sơn cũng xót lòng
Mẹ Âu Cơ chia đôi bọc trứng
Cuống rau mẹ nối dài theo bước Lạc Long...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Nối ba vạn cây số với đại dương
Tàu bè bạn căng phồng cờ gió Việt
Nói với nhau bằng ngôn ngữ hoà bình
Tiếng Việt thanh âm ngân thành điệu hát
Câu vọng cổ vỗ về theo con nước Cửu Long
Câu quan họ mời trầu qua ánh mắt
Áo lụa dài thắt đáy lưng ong
Tiếng Việt ấm ra cả ngoài bờ cõi
Con cháu Rồng Tiên chung một đồng bào
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Chẳng bao giờ để nước Việt xanh xao...
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Có tiếng sơn ca hót với thuyền chài
Người giữ đảo biển viền quanh cổ áo
Dưới lớp sóng bạc đầu đảo có chìm đâu
Tổ quốc tôi ba nghìn ngày báo bão
Bão sau lưng bão trước mặt rập rình
Dây đàn bầu mảnh mai cũng căng bằng sợi thép
Cung bổng - cung trầm luyến láy giữ niềm tin
Đất nước được đắp bồi Đất và Nước
Đất gieo lúa khoai nuôi lớn những tâm hồn
Biển mặn muối nuôi hồng cầu tinh chất
Lục địa choãi xuống thềm từ tiếng mẹ ru con
Tổ quốc tôi ba nghìn cây số biển
Nguyễn Du viết Kiều từ: “Cửa bể chiều hôm...” (1)
Con thuyền - Tổ quốc tôi căng buồm qua bão tố
Từ hoa văn cuộn sóng trống đồng...
Làng biển Kim Đôi, đêm 2/10/2011
_________________
(1)“Buồn trông cửa bể chiều hôm” (Nguyễn Du).
Tình biển quê hương - Ảnh: Minh Lý
PHẠM QUỲNH NHƯ
NỖI KHÁT CON THUYỀN
Những con thuyền cứ nhổ neo rời bến
Biển mênh mông không ngăn nổi giấc mơ thuyền
Những cánh buồm đã bạc sang màu muối
Muối bão hoà ván hổ phách lên men
Anh giữa biển vẫn còn khát muối
Khát trong veo ánh mắt em nhìn
Gió vần vũ những đám mây phù thũng
Chưa gặp bờ sóng đã bạc đầu thêm!
Biết lấy gì gửi biển cho em
Đành mượn sóng nói lời kẻ khát
Anh lại đi cho đến ngày gỗ thuyền mục nát
Cho đến ngày cập bến san hô
Biển thì rộng lòng thuyền nhỏ hẹp
Nên cánh buồm vẫn khát gió xô…
Anh vẫn tin sau ngày giông bão
Những con thuyền sẽ bớt cô đơn
Giữa khơi xa thấy bầu trời biếc
Em cúi nhìn biển sẽ cao hơn.
Đừng vội tưởng sóng hôn bờ da diết
Đấy là giao thần Thuỷ chém đất liền
Cứ đi mãi sẽ có ngày cập bến
Sau đợt sóng gầm biển lại xanh êm!
Quà của biển - Ảnh: Cao Cường
LÀNG HỘ ĐỘ
Làng thở những ngọn khói từ mái rạ gầy sờn
Bắc qua dòng sông
Những cánh tay trần nhào nặn
Giấc mơ ủ ý nghĩ muối mặn
Hun hút bờ đê
Lấp loá ánh lân tinh
Biển thả vào sông vị mặn
Người gieo vào đất mồ hôi
Hạt muối kết tinh hai tinh thể ấy
Về đây gặp nắng - gặp người
Người sinh ra từ nắng
Tấm lòng họ trắng sang tôi.
TRẦN NAM PHONG
ĐÊM VŨNG ÁNG
Cây cỏ ở đây không giống xứ người
Cứ bỏng rát sống lưng trần mặn chát
Những đốm sao li ti trên cát
Âu lo niềm vui hoàng mị con chiên
Mùa thu về cánh gió nuối chân chim
Đêm bào ngư hoá tận ngày nguyệt thực
Người vạn chài nửa đêm chợt thức
Thấy hồn mình neo bóng đảo khơi xa
Em buông chiều con mắt lưới trong ta
Ta đối thoại em bằng mắt buồn của cá
Con thuyền nhân mang hình hài bể cá
Giấu mê chiều tìm con nước phù sinh
Em có về Vũng Áng nữa không em?
Gió Hải Phong phập phồng bờ ngực cảng
Đêm lân tinh ngu ngơ lời tiên lãng
Chén rượu nồng bè bạn rót trao tay.
Vũng Áng đêm
dâng
nắng
trắng
ngày.