Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 8 - 2021 (Phần 2)
ĐẶNG THẾ NHÂN
Mặc cả với thời gian
Đong đầy ngày - mặc cả với thời gian
Vừa chớp mắt bóng câu qua cửa sổ
Cuộc mưu sinh cơm áo nhàu gian khổ
Tâm sự buồn trộn mưa nắng trong ta.!
Mãi đầm đìa khao khát ước mơ hoa
Trời hào phóng, đất âm thầm thơm thảo
Tháng ngày cõng sự ngây thơ lên lão
Cánh rừng này từng biếc một thời xanh.
Phận đèn cù mãi miết cuộc vòng quanh
Nghiệp phong sương đong đầy mùa kiêu hãnh
Nỗi đời chưa nếm đủ mùi ấm lạnh
Muốn thật nhiều thành tựu với ngày mai…!
Quỹ thời gian gần cạn chẳng ai hay
Nấc thang đời hẵng còn khiêm hạ lắm
Con sông tục một đời từng quen tắm
Lăn lóc hoài, nào gội hết thị phi…!
Sợ não nùng kèn trống tiễn nhau đi
Uổng trăm năm ngậm ngùi xa cuộc thế
Mãi day dứt miền gạo châu củi quế
Vịn vô thường mặc cả với thời gian…(?!)
PHẠM THÚY HẰNG
Ngồi canh nỗi nhớ
Em treo mùa hạ lên gốc cây thời gian
lang thang vầng trăng cổ
phượng đỏ mang gương mặt thiên thần
rót
mật tình yêu
đắng
mùa xuân như tia chớp trôi về miền hư vô
ngọt ngào cúc khâu áo
nắng
cong cả môi mềm
Anh như cánh đồng cỏ đá
ngàn hạt mưa sa sóng gió
dập dềnh
em đợi gì một chùm hoa cỏ
trổ gốc cây cổ thụ đời em
Sông cuộn mình thác đổ
em ngồi canh nỗi nhớ
mùa nghiêng...
18/6/2021
Ảnh: Bùi Quang Thanh
Thời gian
Đỏ như trái tim ai
đắng cay vùi vào nhựa đất
hoa gạo bật mầm
tháng ba mùa xuân
đậu xuống giọt sương
hạt ngọc trên mắt lá
sông dịu dàng
sau cuồng điên thác lũ
sáng nay ra đồng gặp hàng ngàn chiếc võng đu đưa
những chú nhện đêm qua miệt mài giăng sương
chắc chưa chạm nụ hôn bời bời lửa nắng
chở thời gian lên trời
em là gì giữa vời vợi không gian
phượng nồng nàn cạn hết mùa vẫn đỏ
hoa sữa buông hương hững hờ góc phố
hay dã quỳ vàng
quay quắt đắng vào đông?
25/3/2021
TRẦN ĐỨC CƯỜNG
Đóa hoa vàng
Em mặc chiếc váy màu vàng
Lướt vào khu vườn thời gian
Vườn thiếp ngủ chợt nhiên bừng thức
Dịu dàng em - một đoá hoa vàng
Đóa hoa vàng xôn xao màu nắng
Giữa đất trời dìu dặt thanh thiên
Em chúm chím nét duyên thầm sâu lắng
Vệt môi xinh e ấp lúm đồng tiền
Đóa hoa vàng lung linh hạt ngọc
Là sương đêm chưa kịp về trời
Những hạt ngọc phản chiếu ngàn lấp lánh
Trong mắt cười biêng biếc vạt rêu phơi
Đóa hoa vàng gọi làn gió đến
Ngát hương thơm muôn dặm hành trình
Hương đậu lại trên đài hoa thanh khiết
Giấc mơ vàng thiêm thiếp đợi bình minh
Em mở đóa hoa vàng rực rỡ
Trong khu vườn rất đỗi bình yên
Có chú ong về qua lối ngõ
Một ngày kia
đậu xuống
cánh hoa hiền...
NGUYỄN VIẾT DƯỠNG
Quan họ
Ai lên “Quán dốc” “cây đa”
Để cho hạt nắng phù sa sông cầu
Ai sinh mắt sắc dao cau
Để người lúng liếng qua cầu nên thương
Ai mê “giải yếm” lụa hường
Để cho “vạt áo” vấn vương hỡi người
Đỏ xanh cánh tím hồng tươi
Nhịp ba nhịp bảy tiếng cười ríu ran
“Ai đem người ngọc” dung nhan
Để lời “giã bạn” tâm can não nề
Ai buông dan díu hẹn thề
Để cho quan họ theo về trong ta.
NGUYỄN VĂN HOAN
Hành trang người viết Truyện Kiều
Đốt nén hương thơm tưởng nhớ Đại thi hào
Ngót mấy trăm năm hồn còn vương muôn cõi
Đêm Tiên Điền trăng trải vàng bờ bãi
Câu ví cất lên từ phía bến Lam Kiều.
Ai đang “xăm xăm đè nẻo”lần theo
Vì câu ví hay vì người ngân câu ví?
Điệu dân ca thắm tình người xứ Nghệ
Khúc hành trang cho thi sĩ hóa thân Kiều.
Kiếp nạn qua rồi đời đổi khác bao nhiêu
Tiếng đàn Kiều còn cứa lòng hậu thế
Khóc nỗi đau một thời dâu bể
Để muôn sau nhân thế tự răn mình.
Cố nhân ơi! Trên bến Giang Đình
Hăm hở ngược xuôi dập dìu đôi lứa
Dòng Lam xanh đôi bờ thương nhớ
Nhịp chèo vui khua sóng vỗ mạn thuyền
Khắp chốn hồng trần say điệu ví giao duyên
Tình dân giã đong đầy hồn cốt Việt
Dù ở nơi đâu người đã viết
Nguyễn Du và Kiều - kiệt tác gửi nhân gian!
Hóa thân
Thảng thốt tiếng chim gù
Của trưa hè một thuở
Miên man quanh miền nhớ
Tóc chạm bờ heo may.
Khi tay trong lòng tay
Xanh một thời mơ ước
Dạt theo giòng ký ức
Hồn lạc vào bến mơ.
Rong ruổi với ngày xưa
Nhặt niềm vui tí tách
Trong veo cùng cổ tích
Hóa thân thành trẻ thơ.
QUỲNH HOA
Số phận
Làng tôi xưa
Thuở còn lắm đắng cay
Có người ăn xin
Tối nằm góc chợ,
Tuổi thơ tung tăng chưa hay sướng khổ
Đã dắt tôi tới làm thân với bà ăn mày
Miếng bánh củ khoai cùng chia một nửa...
Lớn lên đi xa
Bao ngỡ ngàng rủi may phận số
Về thăm quê thấy nhiều lắm đổi thay
Bà ăn mày xưa
Giờ thành Cụ ăn mày
Cúi gập lưng còng, bước đi bước thở,
Tôi chạy đến cầm tay
Cụ nhận ra - Ơ cô bạn nhỏ
Đã lớn bằng này, chồng con có chi chưa!
Theo bản năng, tôi lần túi xách tay tìm những đồng tiền lẻ.
Cụ bỗng xoay gậy bước đi,
Tay xua xua vui vẻ
Bỏ tôi lại bên đường
Nước mắt đẫm khăn tay!
DIỆU CHI
Gặp lại chiếc nôi
Tình cờ gặp lại chiếc nôi
Mẹ treo ngay ngắn, đầu hồi nhà trên
Tre ngâm, luộc lạt chắc bền
Sợi mây nức khéo, còn nguyên cả vành
Nôi em nằm kế dằm anh
Một vòng chu chuyển, mẹ sinh mấy lần
Từ nôi ta bước xuống sân
Từ nhà ta chạy ríu chân ra đường
Rồi ta cắp sách đến trường
Rồi ta xa cách quê hương tháng ngày
Rồi ta nên thợ, nên thầy
Ta thành người lớn dạn dày nắng mưa…
Nay về gặp lại nôi xưa
Mẹ đang lưu giữ tuổi thơ chúng mình.
Ảnh: Bùi Quang Thanh
VÂN ANH
Xứ Nghệ
Xứ Nghệ ...
Gió Lào hất tung bãi cát
sang bờ Bắc sông Lam
Sông Lam dải lụa xanh
đọng phù sa thái âm mát lành Địa Linh
dòng đời trong đục thắt ngang lở bồi
Con thuyền ví giặm đầy vơi
Chở mai sau cập về nơi cội nguồn.
Chín chín ngọn Hồng Lĩnh nén linh khí thái dương miên viễn mùa xanh nhân kiệt.
Xứ Nghệ...
Đại thi hào Nguyễn Du
Bà chúa thơ Nôm Hồ Xuân Hương
Nơi hai dòng chảy văn chương
dân dã, bác học hợp lưu.
Nơi chưng cất tinh túy cốt cách Cụ Đồ... thẳng ngay thuở khai thiên thông reo Ngàn Hống
Miên miết mạch ngầm hiếu học xưa xửa dòng Rum.
Xứ Nghệ...
Cho tôi câu thơ quăng quật kiếp người.
Những đứa trẻ đẻ rơi
Co ro trên luống cày vừa xới
hình hài cong dấu hỏi
òa nỗi đau chào đời.
Những người đàn bà góa
Cô đơn thiêu đốt thịt da
đổ lúa ra xay
đổ trấu ra xay
Xay cạn đêm...
Cháy dọc mùa đông
trằn trọc lửa củi sim
Sưởi ấm giấc mơ người đàn ông lực điền
bát cơm không độn sắn, ngô.
Xứ Nghệ
Nơi di chỉ cất bảo tàng
chiếc muôi múc canh bằng đá
Vá nhọc nhằn, tằn tiện của tiền nhân.
Xứ Nghệ
Đứa con nghèo của Người Mẹ Thiên Nhiên
Đất phên dậu che chắn đông, tây rừng biển
Trấn giữ ra Bắc vào Nam
Dẻo dai như đòn gánh
gánh hai đầu Đất Nước.
Giọng nặng trịch, nết ăn ở mặn mòi vị muối
Trái tim nồng... gừng năm tháng lại thêm cay
Thuở dân Việt loay hoay trong ngôi nhà hình chữ ét ( S )
Những Phan Sào Nam
Những Nguyễn Tất Thành
đã cồn cào cơn khát lái con thuyền dân tộc vượt khơi xa...
Năm tháng đọng trầm tích một nền văn hóa
Bao hiền tài được vỏ thời gian cất giữ trầm hương.
Giữa bầu trời giông bão vô thường
Người Xứ Nghệ - chim Phượng Hoàng bốn phương sải cánh.
Nếu có kiếp sau
Ta lại về Xứ Nghệ đầu thai.
Tháng 5/2020
HOÀNG VŨ THUẬT
Ghi chép cây & gió
Lời như gió bay qua rồi mất hút
chỉ còn nếp nhăn già nua trơ trọi mặt hồ
may thay gió hữu hình
xoa vết thương đêm qua từng đốm nhỏ
đám rêu non lên xanh bên vệ cỏ
cô bé tinh nghịch đuổi theo chú chim ban mai
cụm bông hoang dại yên lặng đỏ
trên lưỡi mặt trời
cánh tay cổ thụ giơ lên không đủ bóng mát
các ngón đã chết
gió ca khúc bi thương
một lần gặp gỡ cả nghìn năm
đến bao giờ hết được ưu phiền phiến lá
gió thì chuyển cây thì dừng
rốn nước tinh khôi xoay xoay cặp mi ướt
gió khóc.
6/8/2020
Mặc khải
Trò chuyện với đám mây hình bàn tay
Mỗi lần thoát khỏi vòm trời vẫn không nhận ra hình bóng
trắng vàng hay đen
dù cố vói lên chẳng thể đuổi bắt
chỉ thấy những quả hồng đào ửng chín sau cây
rất linh thiêng mà hư ảo đến lạ lùng
bầy thiên nga trút áo
lời mây non dại thời lên ba
ta muốn gom tất cả vào hộp mang về
hệt con rắn nước phơi lưng nằm yên thảm cỏ
sớm muộn gì cũng sẽ trườn thôi
như bàn tay vẫy đơn côi
chính là mây mà không là mây nữa
khoác lên mình bộ cánh thanh thiên của cô hàng ga lẻ
tất cả lặn vào ta dẫn dắt ta đi
có thể đối nghịch cũng có thể sau chót của niềm hy vọng
không mặc cả tự nguyện hay chối từ
món quà tạo hóa ban cho
thiên đường trên chín tầng cao hiện & tan phút chốc.
14/8/2020
ĐINH SỸ MINH
Trăng khuyết
Mảnh kia em giấu ở đâu?
Cho anh đứng giữa hai đầu chông chênh
Con thuyền cứ mãi lênh đênh
Bao giờ hết nỗi chao vênh mỏi mòn.
Một nửa em ở đầu non
Phần nửa cuối bãi héo hon đợi chờ!
Dòng sông còn đó lững lờ
Mênh mông neo giữa đôi bờ gió mưa.
Thượng tuần trăng tỏ rồi mờ
Ta nghe vọng vỗ eo bờ thời gian
Thoảng nghe tiếng gió gọi ngàn
Lắng trong ánh bạc giọng đàn trong veo.
Trăng lên sóng sánh mạn chèo
Thuyền ai thong thả trôi theo dòng đời
Ngắm trăng nhớ đến một người
Vàng con mắt dõi cuối trời xa xăm.