Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu chùm thơ của các tác giả đăng trên Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 3- 2021.
NGUYÊN HÀO
KHẮC KHOẢI THÁNG BA
Tháng ba ngày ấy...
Bây giờ
tôi mòn ký ức
tỉnh mơ tìm về
Hoa xoan ươm tím ngõ quê
Em tươi dáng ngọc
buông mê ánh nhìn
Trò chơi đám cưới đầu đình
cô dâu - em
chú rể - hình như tôi
Lễ đủ đầy
có chạm môi
tân hôn (tạm gọi)
em ngồi đếm hoa
Tháng ba
hoài mãi tháng ba
Tôi bao lần nhỡ...
tình xa
dáng mờ
Còn trong trang viết ngày thơ
cành xoan ép vội
chưa khô lời thề
TRẦN THỊ NGỌC MAI
NGÀY CỦA MẸ
Tôi lặng nghe gió khóc
Khi thổi qua vai gầy
Tiếng rao bình minh thức
Sương chao ngàn đâu đây…
Gió Lào rạc hàng cây
Bỏng chân trần mẹ bước
Gia tài – gánh quà vặt
Đổ tròn trưa bóng gầy…
Ráng vàng xuyên bóng mây
Trĩu mùa trên vai mẹ
Ngày nối ngày như thế
Bế bồng mơ ước con!
Ảnh: internet
HỒ MINH THÔNG
LOÀI CHIM TRONG HỒN
(Thương gửi M.N)
Muốn buổi sáng cất lên tiếng hót trong
ca tụng bình minh
ca tụng giọt sương
cỏ biếc
Muốn ngày mưa cũng cất lên tiếng hót trong
ca tụng núi đồi
ruộng nương
và cỏ biếc
Muốn một lần người tựa vào vai tôi
tiếng hát nàocũng vang lên trong trẻo nhất
lá vàng không nghĩ nhiều về được mất
khi đã lìa cành về lại đất nâu
Và khi nỗi buồn trong mắt mẹ thoảng qua như một đám mây
nghĩ về cánh đồng năm nay bão phá
phù sa vẫn còn, lúa đồng vẫn xanh lá
chim ngói vẫn về nhặt hạt thóc rơi
Khúc nhạc hồn tôi
tiếng chim lảnh lót trong đời
như câu thơ đầm đìa hương mật
phút ngã lòng (*)
em vịn lấy mà đi...
(*): Ý thơ Phùng Quán: “Có những phút ngã lòng/Tôi vịn câu thơ mà đứng dậy”.
LÊ THỊ MỸ TÂN
NỖI NIỀM THÁNG BA
Tháng Ba ơi! Thao thức nỗi niềm
Thương giọt mưa ướt đầm hoa gạo đỏ
Thương nắm ngô khoai qua chuỗi ngày
khốn khó
Thương dáng mẹ liêu xiêu trên
khúc khuỷu... đê dài
Nhớ những ngày ríu rít sớm mai
Bước thơ dại theo bà ...chợ quê tít tắp
Con kênh làng vẫn đôi bờ nước ngập
Hoa xoan rơi... rơi, trôi tím ngát một dòng
Râm bụt trước nhà xanh ấp ủ ước mong
Hoa cánh đỏ chơi đồ hàng cùng chúng bạn
Bát cơm độn qua bữa... ngày giáp hạt
Mái nhà tranh vẫn rộn rã tiếng cười
Hoa bưởi bên nhà gọi thương nhớ đầy vơi
Tinh khôi thế, vẹn nguyên trong kí ức
Năm tháng yêu thương mãi dịu dàng
trong lồng ngực
Lại thao thức nỗi niềm khi... khe khẽ
mùa sang ...
Ảnh: internet
MAI THỊ LIỄU
MẸ
Mẹ ơi Tháng 3 đang đến
Mưa bụi nhoè giăng kín triền sông
Bần, đước thay mùa ngan ngát lộc non
Hoa giêng giếng ủ kén vàng đón nắng
Con đi trong rì rầm tiếng sông gọi sóng
Xao xác nhớ dáng đò gối bãi ngày mưa
Con cúi tìm nơi bến cũ ngày xưa
Dấu chân mẹ bấm chìm trong sình đất
gánh hết nhọc nhằn ngày con vượt cạn
Thương con mẹ thương cả bến sông quê
À ơi! Con nhớ lời mẹ hát ru
Tay ôm cháu mà mắt nhìn con thao thiết
Con dấu vào tim những điều mẹ biết
Đục trong rồi con gái mẹ cũng bước qua
Con lặng lẽ chạm tay vào màn mưa tháng 3
Như chạm lại tháng năm của Mẹ
Rét nàng Bân chỉ còn trong chuyện kể
Hương bưởi sang mùa con nhớ Mẹ! Mẹ ơi!
PHẠM TÚ ANH
MÙA HOA SANG NGANG
Bước qua sương...
Em về phía cỏ
thương con dế mồ côi vùi đầu vào kẽ đất ngủ
thi thoảng buồn réo gọi tháng ba
Bầy đom đóm kéo nhau thắp đèn hoa
Làm lễ vu quy cho bông gạo đỏ
Anh trở về làm chi nữa
Em lại vừa sang ngang
Con đò đi chuyến cuối nằm đợi mục ở bãi hoang
Đám sậy rạp vàng sau mùa trổ gió
Tiếng quốc kêu xô chiều sầm sập đổ
Rét nàng bân trở vội trên vai gầy
Anh đừng đốt đuốc đi sưởi ấm chân mây
Lời thề theo sông tan vào trăm bờ đất
Tháng ba con dế buồn lang thang hành khất
Hát trắng đêm xin một nhánh trăng tơ
Em bước qua sương đi lần nữa anh đừng chờ
Con đò cũ nằm trút hơi trên cỏ
Bầy đom đóm thắp đèn cho bông gạo đỏ
Trôi lênh đênh lênh đênh ./.
CÂY CHU GIÀ TRỔ HOA
Cây chu già thôi trổ hoa
Mẹ vẫn ngồi phơi trăng lên đá
Hong thêm một ngày tuổi gió
Vừa đơm mùa sau sợi tóc rớm phai
Tay nghèn nghẹn tay
Dắt con ngược suối gầy
Soi giấc chiêm bao vào vũng nước nhỏ
Vuốt lại nếp khăn vấn bao mùa trăng nhàu nhĩ vết buồn
Mẹ hái lá lót khắp đồi hoang
Ru con ngủ như ngày trời sinh câu xường thơm trên cỏ
Nửa đời đàn bà thức thế thôi đã đủ
“Ru ời rày con tảy cho lô “
Mẹ không giận vì cây chu già thôi trổ hoa
Chỉ sợ con không đem gió qua hết mùa lá rụng
Xuống cạn những bậc thang nhà người đôi chân như sụp vào trời rỗng
Con lần đường trở lại
Về đâu cũng hằn vết bão giông
Khóc đi con khóc như ngày trời sinh cặp má hồng
Để qua hết khổ đau một lần tuổi lỡ
Mẹ sẽ phơi trăng lên đá cho con ngủ như vừa sinh ra lần nữa
Biết đâu sang mùa cây chu già sẽ tập nở hoa./.
HỒNG THỦY TIÊN
CỖ XE NGỰA ĐÃ BỎ XA
Thì thào , những đêm thâu
Nắng đã vơi màu nhợt nhạt- nghi hoặc thẫm thêm
Rượu nồng bùng lên, cháy, và hơi thở mê man
Run rẩy
Mặc vào đêm tối, khói vỡ
Và em
Ru những triền buồn nhưng nhức
Anh chưa từng hỏi, cái lặng im cứa vào thịt da
Quy ước chẳng còn sức mạnh mã hóa
Chúng ta bí ẩn kiếm tìm, khỏa vào nhau những ước vọng trẻ thơ
Xây trên câu chuyện mà cỗ xe ngựa đã bỏ xa, đã biến mất trong lớp bụi mù
Mùa thì dài, mà hơi lạnh chưa tan hết, khóe môi
Kí tự vô nghĩa viết lên những ngã rẽ đời mình
Một lần dừng lại, biền biệt cánh chim di trú, ngại những cơn giông quăng quật ,
sao mong manh, mong manh nước mắt
Ngại kể rõ ràng
Vì không thực sự biết rõ ràng
Trú ngụ lâu lắm rồi, cái ước muốn rời xa, rời xa
Mọi thứ đã loãng
Không muốn thấy mình đứng chôn chân không vết dấu con đường hun hút năm
xưa
Chúng ta đã đi qua
Cỏ đã ken dày những bước chân trốn chạy...